CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Diệp Quân Lâm, anh đã thấy chưa? Đây chính là hôn lễ của tôi! Ngay cả Thảm Mặc Sơn, người giàu có nhất Tô Hàng và người giàu nhất ở thời điểm hiện tại là Tiêu Quốc Phổ cũng đã tới! Tôi xuất sắc hơn anh đấy! Là anh không xứng với tôi!”
Trong lòng Trịnh Tiêu Kỳ cực kỳ kích động.

Ánh mát cô ta đang tìm kiếm bóng dáng của Diệp Quân Lâm.

Không nhìn thấy Diệp Quân Lâm đâu.

Nhưng Diệp Kiện Sâm dẫn theo người nhà họ Diệp đã tới.

“Ha ha ha… gia đình từng là hào môn Diệp gia tới, thật vẻ vang cho kẻ hèn chúng tôi!”
Trịnh Văn Thạc cười lạnh nói.

Ánh mắt của mọi người cũng ào ào nhìn vào đám người nhà họ Diệp.


“Bọn họ còn mặt mũi mà tới tham dự hôn lễ cơ à? Khi xưa là nhà họ Diệp vô tình huỷ bỏ hôn ước thuở nhỏ giữa Diệp Quân Lâm và Trịnh Tiêu Kỳ!”
“Bây giờ nhà họ Trịnh mạnh rồi? Lại nhìn nhà họ Diệp suy bại thành dạng gì rồi? Thật là mất mặt!”
“Nêu tôi mà là người nhà họ Diệp, tôi sẽ kiên quyết không tới tham dự hôn lễ! Mắt mặt lắm!”
Đám người Diệp Kiện Sâm không để ý tới những lời châm chọc của mọi người xung quanh.

“Cô Trịnh tân hôn vui vẻ! Mong cô hạnh phúc, không hồi hận!”
Diệp Kiện Sâm cười nói.

“Ý gì đấy? Cái gì gọi là không hối hận hả? Chẳng lẽ cô Trịnh sẽ hối hận vì không gả cho Diệp Quân Lâm chắc?
Thật là nực cười nhỉ?”
Mọi người cười lạnh nói.


Trịnh Tiêu Kỳ cười cười: “Yên tâm, còn lâu tôi mới hối hận!”
“Phải rồi, Diệp Quân Lâm đâu?”
Cô hỏi sang chuyện khác.

Diệp Đông Huy mỉm cười nói: “Yên tâm đi, nêu nó đã đông ý tới thì chắc chắn sẽ tới!”
Trong lòng ông lại bổ sung thêm một câu: “Nó mới là vị khách có thân phận cao quý nhất trong hôn lễ này!”
Ngô Vạn Nhã cười nói: “Cô bé ơi, các bác khuyên cháu hãy chuẩn bị tâm lý, đừng để lát nữa không chịu nồi!”
Diệp Kiện Sâm phụ họa nói: “Không chỉ cô nhóc Trịnh, còn tất cả mọi người nhà họ Trịnh cũng phải chuẩn bị tâm lý tốt vào! Nhát là anh Trịnh, lát nữa anh đừng qua đây!”
Nghe thấy câu này, người nhà họ Trịnh tức điên.

“Diệp Kiện Sâm, ông có ý gì hả? Ông đang mắng ba tôi hả? Phil Sao nào? Ông nghĩ chúng tôi vẫn là nhà họ Trịnh trước kia hả?”
Trịnh Văn Thác chỉ vào mũi Diệp Kiện Sâm rồi quát.

“Tôi nói cho ông biết! Hiện tại nhà họ Trịnh tôi đã tiến vào hào môn rồi! Con rể tôi là cổ đông của tập đoàn Tam Hưng, con gái tôi là tổng đại diện ở khu vực Hoa Hạt Ngược lại nhà họ Diệp các ông giờ đã trở thành chuột qua đường! Trong mắt nhà họ Trịnh, các ông chỉ là mấy con chó mà thôi!”
“Cái gì vậy? Sao nào? Chẳng nhẽ Diệp Quân Lâm có thân phận cao quý gì chắc? Lại còn chúng tôi không chấp nhận nổi? Thật là nực cười!”
Người nhà họ Trịnh gào lên..


Bình luận

Truyện đang đọc