“Ha ha, đúng là lão Cửu không phải là đối thủ của ông.”
Diệp Quân Lâm có sao nói thé.
Chỉ riêng cái khí phách toát ra từ trên người của Trương Thiên Lâm thì lão Cửu đã không thể bì được.
Diệp Quân Lâm thuận tiện ngồi xuống ghế sa lon, tự rót cho mình một ly rượu vang, nhấp một ngụm nhỏ rồi cười nói: “Hắc gia à, năm trăm triệu thì không thể rồi! Chúng tacó thể bàn bạc lại giá tiền một chút…”
Trương Thiên Lâm liếc nhìn Diệp Quân Lâm một cái, cười khẩy nói: “Trương Thiên Lâm tôi luôn làm ăn dứt khoát, cậu cứ báo một cái giá đi.”
Diệp Quân Lâm không nói gì cả, giơ năm ngón tay lên.
Sau khi Trương Thiên Lâm nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi hoàn toàn, cười nói: “Người anh em à cậu đang đùa giỡn với tôi à? Năm mươi triệu sao? Không thể nào! Bốn trăm triệu tôi còn phải cân nhắc lại đấy.”
Diệp Quân Lâm cười cười: “Hắc gia nhìn lầm rồi, không phải là năm mươi triệu.”
“Rầm.”
Trương Thiên Lâm rầm một cái đứng dậy, tức giận nói: “Năm triệu? Diệp Quân Lâm cậu đừng có quá đáng! Tôi nói thật, một lão Cửu tôi hoàn toàn coi không ra gì rồi.
Nếu cậu chọc giận tôi thì sẽ không có tốt đẹp gì đâu.”
Diệp Quân Lâm vỗ vỗ bả vai của Trương Thiên Lâm: “Hắc gia không nên nỏi giận, sao có thể là năm triệu được chứ?”
Vẻ mặt của Trương Thiên Lâm hơi dịu lại, chỉ coi những lời vừa nãy của Diệp Quân Lâm là lời nói đùa.
Chẳng qua câu nói tiếp theo của Diệp Quân Lâm khiến cho ông ta cảm thấy kinh hãi.
“Ý của tôi là năm tệ cơ.”
Với cái ngữ khí không làm người ta kinh ngạc đến chết thì không ngừng, khi Diệp Quân Lâm vừa dứt câu, cả phòng họp liền bùng nổ.
“Ằm!”
Trương Thiên Lâm vỗ mạnh lên bàn, giận dữ hét vào mặt Diệp Quân Lâm: “Con mẹ nó mày đang giỡn với tao à? Tao giết chết mày!”
“Ken két ken két.”
Trong thoáng chốc, sáu tên vệ sĩ sau lưng Trương Thiên Lâm dồn dập rút ra những con dao ba cạnh sắc bén lập lòe ánh sáng ra.
“Tạch tạch tạch tạch…”
Cùng lúc đó cửa phòng họp mở toang ra, hơn ba mươi mấy người từ bên ngoài xông vào trong.
Tổng cộng có bốn mươi người bao vây Diệp Quân Lâm và Thanh Long một cách chặt chẽ.
Bọn họ đều là quân đội đặc chủng với sức chiến đấu siêu mạnh mẽ.
Trương Thiên Lâm nhìn Diệp Quân Lâm cười gằn: “Sao mày không hỏi thăm lão Cửu thử đi? Khắp cái thành phố Tô Hàng này con mẹ nó ai dám động vào Trương Thiên Lâm tao? Cho dù là ông trùm đứng đầu Đỗ Việt Sinh cũng phải nễ mặt tao.”
“Thằng nhãi con như mày cũng dám đùa giỡn với tao hả? Tự tìm đường chết!”
Trương Thiên Lâm vô cùng giận dữ.
Diệp Quân Lầm mỉm cười: “Tôi không đùa với anh! Tôi thật tâm &: TC Ví TIÊN SỈ, TƯ NV êU TIA VN muôn mua video mà.
Một video nhỏ giá năm tệ đã tốt lắm rôi.
Nghe thấy Diệp Quân Lâm nói câu này, Trương Thiên Lâm cùng với hơn mười tên vệ sĩ đều phẫn nộ dữ tợn.
Muốn mua video giá năm trăm triệu với giá năm tệ à?
Chắc không phải anh ta đang nằm mơ đấy chứ?
Trương Thiên Lâm nhìn Diệp Quân Lâm hỏi: “Mày nghiêm túc sao?
“Đúng vậy, tôi đang rất nghiêm túc.
Mua video với giá năm tệ.”
Diệp Quân Lâm gật đầu.
“Con mẹ nó tao cũng đang nghiêm túc đây! Hoặc là mày mua video với giá năm trăm triệu, hoặc là tao chém đứt hai tay của mày! Mày tự chọn đi!”
Trương Thiên Lâm tức đến độ thở hỗn hễn.
“Hahahaha…”
Nhưng mà sau khi Diệp Quân Lâm và Thanh Long nghe xong liền cười.
Điều này khiến cho Trương Thiên Lâm cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Mọi người đều dồn dập sững sỡ.
“Mày nghĩ hai tụi mày có thể tự do ra vào chỗ này của tao hả?”
Trương Thiên Lâm cười.
“Mày biết vì sao tao có thể đứng vững ở cái thành phố Tô Hàng này không? Đó là vì tao có mấy chục tên vệ sĩ này.
Nói thật cho tụi mày biết, bọn họ đều là lính đánh thuê và bộ đội đặc chủng đã về hưu ở chiến trường Trung Đông và ở châu Phil Từng người đứng ở đây đều đã xông pha chiến trường cả, ít nhất đã giết chết mấy chục người! Bọn người lão Cửu không thể nào so được với sức chiến đấu của bọn họ đâu.”
“Bởi vì có bọn họ, không có ai ở Tô Hàng dám đụng đến tao!
Bao gồm cả Đỗ Việt Sinh!”.