CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Cùng lúc đó, sau khi Lý Tử Nhiễm có mặt tại khách sạn, Lý Thiên Hạo nhận được tin ông đã có thể sử dụng tấm ngân phiếu.

Lý Văn Uyên lập tức đưa Lý Thiên Hạo tới sòng bạc ngầm.

Vừa bước vào, cả hai đã lập tức choáng váng.

Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Diệp Quân Lâm đang từ tầng hai bước xuống.

Điều đáng chú ý nhát, đó là nhìn anh rất khỏe manh.

Toàn thân anh rất sạch sẽ, không hề có lấy một vết máu.

Hai người lập tức chú ý vào bàn tay của Diệp Quân Lâm.

Tắt cả đều nguyên vẹn, không thiếu một ngón nào.

Trong video, họ đã thấy ngón tay của Diệp Quân Lâm bị chặt đứt.

Trong khi họ vẫn còn ngây ngốc đứng nhìn, Diệp Quân Lâm đã bước tới trước mặt họ.


“Hai người đã đến rồi ư?” Diệp Quân Lâm nhìn thấy tắm ngân phiếu, liền cầm lấy nó và xem xét một cách cần thận.

Anh đã có một dự cảm không lành.

“Cậu …cậu không sao chứ? Không phải ngón tay của cậu đã bị chặt rồi sao?” Lý Văn Uyên nhìn Diệp Quân Lâm một cách khó hiểu, ấp úng hỏi.

Diệp Quân Lâm phót lò họ và đột nhiên lên giọng: “Tắm ngân phiếu này là thế nào?”
“Cái này …” Lý Văn Uyên do dự.

“Nói mau!” Diệp Quân Lâm đột nhiên gầm lên.

Một hơi thở cuồng bạo toát ra từ cơ thể anh, khiến Lý Văn Uyên cảm thấy hơi thở của mình như thắt lại.

Cảm giác như cỗ đang bị một bàn tay to lớn nắm lấy.

Điều đáng sợ nhất chính là đôi mắt của Diệp Quân Lâm.

Lý Văn Uyên kinh hãi, liền nói: “Khách sạn Sheraton trên phố Vạn Thịnh.

Lý Tử Nhiễm đã tới đó.”
Diệp Quân Lâm liền hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
“Có lẽ đã quá muộn!” Lý Văn Uyên cúi đầu, không dám nói to.

Lý Thiên Hạo bên cạnh cũng đồng tình: “Đúng vậy, cho dù cậu đi ngay bây giờ, dùng xe thể thao cũng không kịp nữa.”
Diệp Quân Lâm ném đống giấy tờ bát động sản xuống đắt, đẩy hai người ra, vừa đi vừa bắm điện thoại cho Thanh Long.

“Tôi cần một chiếc trực thăng, ngay lập tức, mau đến đây!”
Giọng của Diệp Quân Lâm vô cùng lạnh lùng.

Chưa đầy năm phút sau khi anh rời sòng bạc, một chiếc trực thăng quân sự hạ cánh tại quảng trường.

Tất cả những người qua đường đều chăm chú nhìn theo, tỏ vẻ sửng sốt và tò mò.

Không quan tâm đến sự ngạc nhiên của những người có mặt tại đó, Diệp Quân Lâm lập tức lên trực thăng.


Xe thể thao quá muộn, nhưng trực thăng thì không.

“Tôi muốn một bản vẽ cấu trúc của khách sạn Sheraton.” Diệp Quân Lâm nói, sát khí lóe lên trong mắt anh.

Trong phòng Tổng thống của khách sạn Sheraton.

Lý Tử Nhiễm vẫn kiên quyết chưa chịu khuất phục Tiêu Thiên Long.

“Lý Tử Nhiễm, cô trì hoãn thời gian cũng vô ích! Nếu cô chậm trễ một phút, Diệp Quân Lâm sẽ phải chịu đựng thêm một phút.” Tiêu Thiên Long mỉm cười.

Trên thực tế, Lý Tử Nhiễm hiểu điều này.

Có điều, cô không thể vượt qua rào cản trong trái tim mình.

Cô thậm chí muốn nhảy khỏi tòa nhà này ngay lập tức.

Tiêu Thiên Long quay lưng về phía cửa sổ, nhìn Lý Tử Nhiễm.

“Thả lỏng đi, tôi sẽ không ép buộc cô.

Tôi chờ cô nguyện ý leo lên giường của tôi.”
Nụ cười của Tiêu Thiên Long mở rộng trên khóe môi, giống như một ác quỷ.

“Bây giờ cô có muốn tôi cho cô xem video, xem Diệp Quân Lâm lúc này đã bị chặt mắt máy ngón tay không?”

Quả thực, Tiêu Thiên Long rất thành thạo trong chiến thuật tâm lý, phá hủy tâm lý phòng ngự của Lý Tử Nhiễm.

Lý Tử Nhiễm nhìn Tiêu Thiên Long rồi gầm lên: “Anh đúng là một tên ác quỷ.”
Tiêu Thiên Long cười đến tàn nhẫn: “Cô không phải là người đầu tiên nói lời này với tôi! Người phụ nữ tôi từng qua lại và người đàn ông tôi giết đều gọi tôi là quỷ.

Tôi không có gì ngạc nhiên nữa rồi.”
Tiêu Thiên Long từng bước tiến lại gần, Lý Tử Nhiễm kinh hãi nhìn anh ta, rồi từ từ lùi lại.

“Tại sao chứ? Tên Diệp Quân Lâm tốt thế nào thì giờ cũng đã tàn phế rồi.

Tiêu Thiên Long tôi vẫn còn kém hắn ta sao?” Tiêu Thiên Long hỏi.

“Không.

Anh không bao giờ có thể so sánh với anh ấy.” Lý Tử Nhiễm hét lên.

Tiêu Thiên Long cười nhẹ một cách khinh bỉ, sau đó lấy điện thoại di động ra và nói: “Thiên Hải, bảo Vương Lão Bát chặt hết tay chân của Diệp Quân Lâm đi.

Nhớ quay lại và gửi video cho tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc