Người này đánh nhau giỏi quá rồi đấy nhỉ?
Hơn một trăm cao thủ lên đánh luân phiên cũng không làm gì được?
“Đã thì đã đấy, nhưng cao thủ chân chính thì không có ai Không có người nào mạnh hơn à?”
Bạch Hỗ hô lên.
Các lão đại ở tỉnh thành đưa mắt nhìn nhau.
Kiêu ngạo quá đấy?
Ở tỉnh thành bọn họ lại bị làm ầm ï như này, sao mà họ chịu được?
Nhất là đang ở trên địa bàn của Thạch Thanh Sơn.
“Thạch Phát à, phải cho con át chủ bài ra thôi, thằng nhóc này quá mạnh!”
Mọi người nhao nhao đề nghị.
Thạch Thanh Sơn híp mắt, hai mắt chớp lóe.
“Cho Tử Thú và Lang Vương ra!”
Thạch Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Rất nhanh, Tử Thú và Lang Vương đã xuất hiện.
Ngay lập tức, hai cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm bao phủ khắp sân.
Mọi người cảm thấy da đầu run lên, máu trong người như bị đông lại.
Người đâu, cho mời chiến thần Diêm La Tử Thú đến từ Thái Lan, người chỉ cao một mét bảy, làn da màu đồng cổ, tựa như kim loai đúc khuôn, làm cho người khác có cảm giác có sức mạnh.
Anh ta đã tập quyền thái cổ được ba mươi năm, 99 trận đấu sinh tử đều đánh chết kẻ địch trong vòng ba giây.
Còn về Lang Vương, trên mặt còn có bộ tóc dày, ánh mắt u tối, rất giống một con sói.
Lúc nhỏ, Lang Vương lớn lên trong bầy sói.
Mọi kỹ năng chiến đấu của anh ta đã dung hòa với sói, mạnh đến nỗi không thể tưởng tượng nỏi.
Hai người vừa xuất hiện, đã làm cho sân đấu cực kỳ có tính uy hiếp.
Mọi người đều hít thỏ không thông.
Cao thủ mạnh nhất quyết chiên, gặp mặt chỉ có uy hiếp tử vong.
“Không giết chết cậu ta là được!”
Thạch Thanh Sơn hạ lệnh.
Lang Vương đứng ở một bên không động đậy, Tử Thú gật đầu, bước lên trên một bước.
Anh ta muồn đấu đơn với Bạch Hỗ.
Bạch Hỏ lại ngoắc ngoắc ngón tay: “Cùng lên hết đi! Tiết kiệm chút thời gian cho tôi!”
Tử Thú và Lang Vương đưa mắt nhìn nhau, trong mắt là vẻ khó tin.
Hình như họ đang ngạc nhiên với hành động ngu xuẩn của Bạch Hồ.
“Cậu ta bảo hai cậu cùng lên, các cậu lên hết đi!”
Hai mắt Thạch Thanh Sơn tràn ngập sát ý.
“Oanh!”
Tử Thú và Lang Vương liếc nhau một cái, Tử Thú ra tay trước.
“Rầằm rằm rằm!”
Mỗi một bước chân của anh ta, sân đáy lại vỡ một mảnh.
Ba bước đi qua.
“Phanh!”
“Răng rắc!”
Sân quyền anh vỡ tung..