“Đúng rồi!”
Lô Minh Giai kinh hô lên một tiếng.
Mọi người đều nhìn sang cậu ta.
“Chúng ta có thể tới tìm tập đoàn Đông Thiên! Để Lý Tử Nhiễm trả phí hủy hợp đồng cho chúng ta, rồi ký lại hợp.
đông với chúng ta!”
Lô Minh Giai nói.
“Đúng, đây là một cách hay.
Có lẽ Lý Tử Nhiễm sẽ đồng ý đấy! Bởi vì chúng ta sẽ kiếm tiền, số tiền mà chúng ta mang về vượt xa số tiền bồi thường.
Huống chỉ sau khi chúng ta rời đi, công ty đã gặp phải khủng hoảng.
Chúng ta đi tìm cô ấy, chắc chắn cô áy sẽ đồng ý!”
Dưới sự kêu gọi của Tiêu Dật Luân, cả đám người cùng đi về hướng tập đoàn Đông Thiên.
Các nhân viên của tập đoàn Đông Thiên rất ngạc nhiên.
Buổi chiều Tiêu Dật Luân dẫn mọi người hùng hổ dời đi, sao buổi chiều đã quay lại rồi.
Lẽ nào là tới để diễu võ giương oai?
Nhưng nhìn thì không giống.
Sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, như thể đã xảy ra chuyện lớn vậy.
Trợ lý lập tức báo cho Lý Tử Nhiễm biết, đám người Tiêu Dật Luân trở về.
“Ngăn lại, đừng cho họ vào!”
Lý Tử Nhiễm lạnh giọng nói.
Vừa nãy Diệp Quân Lâm gửi tin nhắn cho cô, nói cho cô biết tất cả những chuyện mà đám người Lô Minh Giai gặp phải.
Mấy chục người Tiêu Dật Luân bị bảo bệ chặn ở ngoài cửa.
“Có chuyện gì vậy? Chúng tôi muốn đi vào! Ông Trương, ông không nhận ra tôi à?”
Tiêu Dật Luân tức giận nói với bảo vệ.
“Đúng thế, một bảo vệ quèn có tư cách gì mà chặn chúng tôi?”
Lô Minh Giai phẫn nộ nói, cậu ta không quen gặp nhát là bảo vệ.
Mấy bảo vệ tức giận nói: “Các anh không còn là nhân viên của tập đoàn Đông Thiên, không được tư tiện đi vào công Tiêu Dật Luân ngây ngắn cả người.
Buổi sáng vừa mới nộp đơn từ chức, đúng là ông ta không còn là nhân viên của tập đoàn Đông Thiên nữa rồi.
Lô Minh Giai lại kiêu ngạo nói: “Mấy tên bảo về quèn này, tôi nói cho anh biết, tôi tìm Lâm tổng là để bàn dự án mấy tỷ tệ, nếu mà để chậm trễ thì bảo vệ quèn như anh có chịu trách nhiệm nổi không?”
“Đúng thế, mấy bảo vệ quèn các anh là cái thá gì? Cũng dám chặn chúng tôi hả?”
Mắy người Tiêu Dật Luân cũng tức giận.
Dầu gì cũng là đạo diễn lớn nỏi tiếng, bị mấy bảo vệ quèn chặn lại.
Mấy bảo vệ kiên quyết không nhượng bộ: “Không được!”
Vừa nấy đích thân Lý Tử Nhiễm ra lệnh cho họ.
Cho nên không sợ!.