CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Giám đốc Phó, chúng tôi không diễn nữa, chỉ riêng chuyện này đã đủ khó chịu rồi!”
Từ Triết Ninh nói.

Phó Quốc Thụy khuyên lơn: “Triết Ninh, cậu bình tĩnh lại đi, đây chỉ là chuyện cỏn con thôi mà.”
“Có thể bình tĩnh lại được ư? Đã đến nước này rồi, máy người có không hài lòng thì cứ việc đuổi chúng tôi đi đi.”
Vương Nghệ Hiểu lạnh lúng nói.

Lý Tử Nhiễm lên tiếng: “Được, mấy người muồn gì mới chịu tiếp tục đây?”
Từ Triết Ninh cười nói: “Ha ha, vẫn là có người hiểu vấn đè!”
“Chị Vương, nói họ nghe điều kiện của chúng ta.”
Từ Triết Ninh nói.

Chị Vương nhìn Lý Tử Nhiễm, cát lời: “Nếu Tổng Giám đốc Lý muốn chúng tôi tiếp tục diễn, thì phải cho thấy thành ý!”
“Nói đi, muốn tăng cát-xê lên bao nhiêu?”
Lý Tử Nhiễm đã đoán được bọn họ định nói gì từ lâu.

Mượn việc này để nâng cát-xê lên.


Chị Vương giơ ba ngón tay lên: “Cát-xê của mười người đóng vai chính trong bảy bộ phim tăng gấp ba! Thế thì chúng tôi sẽ diễn tiếp!”
“Rầằm!”
Phó Quốc Thụy sau khi nghe thấy chỉ biết trọn tròn mắt.

Cát-xê gấp ba!
Cộng hết lại cũng tận năm trăm triệu!
Nên biết rõ, vốn đầu tư cho cả thảy bảy bộ phim cũng là năm trăm triệu.

Bây giờ cát-xê chi trả cho diễn viên cũng đòi năm trăm triệu!
Phát điên rồi hả?
Đạo diễn Tiếu Dật Luân nghe xong cũng phải hít lấy một hơi lạnh toát.

Đòi hỏi quá trớn!
Nhưng trên phương diện này, bọn họ hoàn toàn không có chút gì trong tay để đàm phán Nói trắng ra là ở mảng giải trí của tập đoàn Đông Thiên được chống đỡ chủ yêu là từ mười vị diễn viên này.

Nếu như cả mười người này rời đi, hạng mục giải trí của tập đoàn Đông Thiên cũng cứ thế sẽ sụp đổ theo.


Bọn họ mới là phe yếu thế.

Hoàn toàn không có tư cách thương lượng với những diễn viên này.

“Không được đâu, có thể thương lượng lại được không?”
Phó Quốc Thụy vẫn muón có thể đàm phán.

Từ Triết Ninh thẳng thừng: “Cát-xê gắp ba, thiếu một phần cũng không!”
Nhóm người Trịnh Tử Hàm càng khiếp sợ hơn.

Chỉ vì họ, mà tập đoàn Đông Thiên lại gặp phải tình huống nguy nan này đây.

“Lý Tử Nhiễm, có thể là cô vừa mới tới, cho nên không biết rõ tầm quan trọng của chúng tôi! Mảng giải trí của tập đoàn Đông Thiên có thể đứng đầu Tô Hàng là nhờ vào chúng tôi! Nếu không, cô cảm thấy một giám đốc như anh Phó đây sẽ cun cút nghe theo chúng tôi như vậy à?”
Vương Nghệ Hiểu chẳng nề nang ai, nói huych toẹt ra.

Phó Quốc Thụy cúi đầu, chẳng dám bác lại.

Chẳng phải là vậy sao, mười người này chính là cây lộc phát tài, hái ra tiền, là cơm cha áo mẹ của anh ta.

Phải cung kính mà hầu hạ!.


Bình luận

Truyện đang đọc