CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Khương Kim Diệu thấy một màn trước mắt, cười lạnh nói: “Bộ dáng khá là nghiêm túc đấy, ngay cả hợp đồng thu mua cũng mang tới rồi? Cha tôi sẽ ký sao? Thật là lực cười mài!”
Lúc này, điện thoại của Khương Kim Diệu vang lên.

“Cha? Chuyện gì vậy? Đúng rồi ạ, con đang ở trung tâm Tô Hàng.”
Khương Kim Diệu không ngờ cha lại gọi tới.

Đối mặt với cơn tức giận tựa như khủng bố của Khương Long Sinh: “Thằng nghịch tử này! Rốt cuộc mày đã đắc tội với ai vậy hả? Nhà hàng Sky Revolving đi toi rồi!”
“Cha, con nào có đắc tội với ai đâu? Thoạt nhìn cũng chỉ là một kẻ thấp hèn mà thôi!”
Khương Kim Diệu tỏ vẻ không thèm quan tâm nói.

“Tao nói cho mày biết! Đó chính là một vị tai to mặt lớn! Mau chóng quỳ xuống trước mặt người ta xin lỗi đi! Nếu không thì cái mạng nhỏ của mày cũng sẽ gặp nguy hiểm, tao không nói đùa với mày đâu, còn cái nhà hàng Sky Revolving này thì tao đã đem bán đi rồi!”
“Lát nữa về, tao không chặt đứt một chân của mày tao không mang họ Khương!”
Nghe được cái giọng điệu tựa như phát điên của cha trong điện thoại, sắc mặt của Khương Kim Diệu liền thay đổi.

Khuôn mặt nhất thời trở nên trăng bệch.

Cuối cùng anh ta cũng ý thức được vấn đề ở đây.

Nhà hàng đã bị thu mua trong vòng mười phút!
Anh ta nhìn Diệp Quân Lâm bằng ánh mắt sợ hãi.

Bên này, Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm đang lật xem hợp đồng thu mua, thủ tục đầy đủ, và cũng có con dấu chính thức.

Thực sự là đã thu mua rồi!
Lúc này, từ bên trong nhà hàng có một nhóm người chạy ra.

Người cầm đầu là giám đốc Từ Khoa, chạy bước nhỏ tới trước mặt Diệp Quân Lâm: “Diệp tiên sinh từ giờ trở đi anh chính là ông chủ duy nhất của nhà hàng này! Xin mời vào trong!”
Mọi nhân viên của nhà hàng đều đồng thời hô lên: “Mời ông chủ vào trong!”
Khương Kim Diệu trợn tròn mắt.

Khách sạn của nhà mình đã về tay kẻ khác?

Lại còn bị thu mua trong mười phút.

Đối mặt với lời mời của tổng giám đốc, Diệp Quân Lâm lại vẫy vẫy tay: “Khoan đã, còn có một việc cần xử lý!”
Nói xong, ánh mặt Diệp Quân Lâm rơi trên người Khương Kim Diệu.

“Vừa nãy là cậu sỉ nhục Tiêu Thám? Bây giờ quỳ xuống xin lỗi, sau đó liếm sạch bãi nước bọt mà cậu đã nhỏ, tôi sẽ bỏ qua cho cậu.”
Câu này của Diệp Quân Lâm đã chọc giận Khương Kim Diệu: “Anh là cái thá gì chứ? Dám kêu tôi xin lỗi?”
Khương Kim Diệu ở Tô Hàng đã quen thói ngang ngược nên đâu có để Diệp Quân Lâm vào mắt.

Diệp Quân Lâm ra tay trong chớp nhoáng, càm một ngón tay của hắn bẻ về phía sau, Khương Kim Diệu kêu lên từng tiếng thảm thiết.

Răng rắ!
c Diệp Quân Lâm hơi dùng sức một chút, ngón tay liền bị bẻ gãy.

Mỗi một người ở đây đều bị tiếng xương nứt kia hù dọa một trận.

Bịch!
Sau đó, Diệp Quân Lâm đã đạp một cái lên đầu gối của Khương Kim Diệu.

Răng rắ!
c Lại một tiếng xương răng rắc nữa vang lên.

Đầu gối của Khương Kim Diệu tựa như bị nứt ra, quỳ rạp trước mặt Diệp Quân Lâm với Tiêu Thám.

Bai Diệp Quân Lâm giẫm lên đầu anh ta, mạnh mẽ áp cả người anh ta xuống đất, một bên mặt dính trên mặt đất, bên còn lại thì bị Diệp Quân Lâm dẫm lên.

“Xin lỗi, sau đó liền sạch bãi nước bọt!”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm tàn nhẫn và lạnh lẽo.

Lực ở chân cũng tăng lên.


Khương Kim Diệu cảm thấy não mình tựa như muốn nỗ ra đến nơi rồi, loại cảm giác thống khổ đó cả đời hắn cũng không muốn dính tới nữa.

“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Khương Kim Diệu nhận lỗi.

“Tiêu tiểu thư tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn xuống, Khương Kim Diệu không chỉ xin lỗi mà còn liếm sạch bãi nước bọt của mình.

Thấy một màn này mọi người đều mắc ói không chịu được.

Nhưng cũng vô cùng khiếp sợ!
Khương thiếu gia vậy mà lại bị ép đến bước này?
Diệp Quân Lâm cũng thật độc á!
c Trong lòng Tiêu Thắm cũng bị dọa cho một trận.

Trong phạm vi tiếp xúc của cô thì Khương Kim Diệu cũng được coi là người có thân phận lớn nhất, bây giờ không phải cũng bị anh rễ của mình đè xuống đất sao?
Anh rễ thật sự là quá lợi hại!
Qúa ngầu!
Nếu như không phải ngại ở đây có người, Tiêu Thắm thật sự muốn ôm chặt lấy cỗ của Diệp Quân Lâm ngay lập tức.

Sau khi Khương Kim Diệu bị người ta mang đi, lúc này Diệp Quân Lâm mới bước vào nhà hàng Sky Revolving.

“Nhân viên không cần thay đổi! Chỉ là bố trí một bữa tiệc vào ngày kia, làm tốt thì tiền lương của mỗi người đều được tăng gấp đôi.”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói.

Điều này khiến cho mọi nhân viên kích động không thôi.

Sau khi Diệp Quân Lâm đưa ra yêu cầu của mình thì ăn với Tiêu Thám ở đây một bữa rồi mới đi.


“Anh rẻ, nêu như có một người đàn ông vì em mà bồ trí bữa tiệc sinh nhật như vậy, em nhất định sẽ yêu anh ta chết mát.”
Tiêu Thắm cười nói.

Diệp Quân Lâm không quan tâm.

“Địa điểm sinh nhật cũng đã giải quyết rồi, tiếp theo là chọn quà.”
Diệp Quân Lâm cười nói.

Tiêu Thắm ngây người: “Hả? Còn có quà nữa sao?”
“Đi theo tôi là được rồi.”
Tiêu Thắm theo Diệp Quân Lâm tới một tòa trung tâm cao ốc khác.

“Hả? Oriental Garden? Anh rễ anh bệnh sao?”
Tiêu Thắm vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì Oriental Garden là tiểu khu tốt nhất nội thành.

Giá phòng cũng phải từ bảy vạn một mét vuông trở nên.

Có hàng nghìn căn hộ ở đây.

Đây mới thực sự là nơi tắc đất tắc vàng theo đúng nghĩa.

“Chính là đây rồi, vào thôi.”
Người ở trong trung tâm bất động sản này cũng không nhiều lắm, dù sao thì giá cả ở nơi này cũng quá cao.

Thấy hai người Diệp Quân Lâm tiến vào, lập tức có nhân viên tư vấn tiến lên.

Có điều thấy quần áo Diệp Quân Lâm đang mặc, lại thấy anh còn khá trẻ, nhân viên tư vấn liền do dự.

Suy cho cùng, với những đặc thù của một người mua nhà thực sự thì Diệp Quân Lâm lại không có một điểm thích hợp nào.

“Xin chào, anh tới thuê phòng sao?”
Nhân viên tư vấn Trang Hà cười lạnh hỏi Diệp Quân Lâm.

“Nếu như muốn thuê phòng thì anh chị tới nhầm chỗ rồi! Đây chính là trung tâm bán nhà Oriental Garden, cho dù là tới thuê nhà thì hai người có thể trả được 1 vạn một tháng không, thanh niên trẻ tuổi không có khả năng để thuê đâu, mời đi cho.”

Trương Hà nhịn không được thúc giục.

Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Xin lỗi, chúng tôi tới là để mua nhà!”
“Cái gì? Tới mua nhà?”
Trương Hà hoài nghi mình nghe nhầm, đánh giá từ trên xuống dưới Diệp Quân Lâm.

Ngoại trừ bên người có một em gái xinh đẹp ra thì nhìn thế nào trông cũng không giống là tới mua nhà?
Trương Hà nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi anh có biết giá nhà ở Oriental Garden không? Thấp nhất là 7 vạn một mét vuông trở nên, nhưng hiện tại còn hơn mười căn mà giá mỗi căn rẻ nhất cũng là 8 vạn 5 một mét vuông, căn hộ lớn ở trên cao là 10 vạn một mét vuông! Chọn bừa một căn cũng đã hai ba ngàn vạn rồi.”
* Xin hỏi hai người lấy cái gì để mua nhà?”
Trương Hà diễu cợt nhìn Diệp Quân Lâm.

“Cô kinh thường ai vậy chứ? Mắt chó mà cũng muôn khinh thường người khác sao?”
Tính cách Tiêu Thắm mạnh mẽ, lúc này liền tức giận lên tiếng.

Trương Hà cũng tức giận quát lên: “Nhìn các người nghèo như vậy? Mà còn muốn mua nhà vài ngàn vạn?”
Sau khi ầm ï một trận liền thu hút sự chú ý của những người khác.

Rất nhiều người xúm lại xem.

Một người phụ nữ mặc một bộ đồ chuyên nghiệp màu đen, một đôi vớ màu đen mỏng bao lấy đôi chân thon dài, vô cùng mê hoặc.

Vóc người nóng bỏng, bộ ngực quả thực là vô cùng sống động.

Hơn nữa khuôn mặt lại rất đẹp, những người đàn ông ở đây đều nhìn trộm cô.

Nhìn bảng tên trên ngực cô liền biết cô là tổng giám đốc của Oriental Garden Trần Tĩnh Huyên.

“Trương Hà chuyện gì vậy?”
Sau khi Trần Tĩnh Huyên đi tới, hiếu kì hỏi.

“Trần tổng, bọn họ không có khả năng mua nhà, lại còn ở đây quấy rồi!”
Trương Hà hung hăng trợn mắt nhìn một cái.

“Ừ? Diệp… Diệp Quân Lâm là anh sao?”
Thấy Diệp Quân Lâm Trần Tĩnh Huyên vô cùng kinh ngạc..


Bình luận

Truyện đang đọc