Một người bình thường sao lại có được khí thế như vậy chứ? Một ánh mắt của Diệp Lâm Quân cũng đủ làm cho đám người ở đây cứng cả người.
Cho tới khi cơ thể của hai người Kim Phụng Thiên ngã sầm xuống đất thì tất cá mọi người mới kịp phản ứng lại.
“Huấn luyện viên!” Mấy người Thiệu Hình Thiên nhào tới ngay lập tức.
Chỉ là hai nhát dao của Diệp Lâm Quân vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không để cho hai người này có cơ hội sống.
“Diệp Lâm Quân anh thì hay rồi, anh toi đời rồi đó!”
“Anh giết hai huấn luyện viên của kế hoạch Tiềm Long!” Đám người Thiệu Hình Thiên trừng mắt nhìn anh.
“Anh điên rồi Diệp Lâm Quân!”
“Anh không chỉ giết hai người mà hai người đó còn là người có công! Anh giết chết hy vọng của Lạc Việt đó!”
“Anh-đã tự tay.phá hủy kế hoạch Tiềm Long, tự tay làm hỏng đi tương lai của Lạc Việt!”
Người phụ trách căn cứ tức tới nỗi hét lên.
Hai người này chết rồi.
Tương đương với chuyện kế hoạch Tiềm Long đã bị hủy hoại.
Về tình về lý về quy tắc thì Diệp Lâm Quân đều không thể giết.
“Diệp Lâm Quân, anh đang khiêu khích sự uy nghiêm của Vệ binh Viêm Long, anh đang khiêu khích Lạc Việt!”
“Anh đã biết còn cố ý vi phạm, anh thật sự muốn đối đầu với Lạc Việt ư?” Đám người kia nhìn chăm chăm vào anh.
“Không, tôi chưa-từng nghĩ tới chuyện khiêu khích Lạc Việt! Tôi một lòng vì nước, chỉ là tôi dùng cách của mình để làm một số chuyện vô cùng đúng đẫn mà thôi” “Tôi đã báo thù cho anh rồi Lý Trường An à, anh cứ yên tâm mà đi đi, không cần lo lắng”
Diệp Lâm Quân hét lên rồi cất bước rời đi.
“Các anh em cứ để anh ta đi như thế sao?”
Thiệu Hình Thiên hét lên.
“Không thể, anh ta giết huấn luyện viên, không thể nào cho anh ta rời đi.
Đám người kia lao tới rồi vây quanh Diệp Lâm Quân.
“Giết người thì đền mạng!” Đám người Thiệu Hình Thiên từng bước mà ép sát vào Diệp Lâm Quân.
“Mẹ nó, tránh ra cho tôi!” Trong đôi mắt của Diệp Lâm Quân lóe-lên sự giận dữ.
“Chúng tôi không cho đấy, hôm nay anh đừng hòng sống mà rời khỏi đây,’
Mấy người Thiệu Hình Thiên đã quyết định báo thù cho hai người Kim Phụng Thiên.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chằm Diệp Lâm Quân với ánh mắt tràn đầy sát khí.
“Không biết tự lượng sức mình”
Bây giờ, trong mắt của Diệp Lâm Quân thì bọn họ còn nhỏ yếu hơn cả con sâu cái kiến.
Một đầu ngón tay của anh cũng có thể làm cho bọn họ nổ tung mà chết.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Từ đã, để cho anh ta đi đi!” Người phụ trách căn cứ hô lên.
Chuyện này quá quan trọng, vượt khỏi phạm trù quản lý của người phụ trách. Anh ta phải báo cho cấp trên để giải quyết.
Bây giờ thì chỉ có thể để Diệp Lâm Quân rời khỏi đây mà thôi.
“Anh ta đã giết huấn luyện viên mà cứ để cho anh ta địnhư thế .à?”