CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Tôi…… Chí Đông Phương tức đến sắp nổ.

Diệp Quân Lâm này não bị hư rồi sao? Trong hoàn cảnh này lại ba lân bảy lượt chống đối mọi người.

Người họ Chí ở Hoa Hải nhìn Diệp Quân Lâm như kẻ thù.

Nếu không có anh, gia tộc của họ lần này nhất định sẽ tỏa sáng nhất.

Trong đám người, Chí Khiết Văn kéo tay Chí Nam Yên nói: “Nam Yên, con sau này nhất định không được nói chuyện với Diệp Quân Lâm nữa! Bằng không hắn sẽ hại chết con!”
“Hả? Anh Lâm Lâm đối với con rất tốt mà.

Anh ấy sẽ không làm hại con”
Chí Nam Yên mỉm cười.

“Con còn nhỏ, biết cái gì? Hắn chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi Chí Khiết Văn cực kỳ ghét Diệp Quân Lâm.

Chí Nam Yên phản bác: “Đấy là ba không biết thôi.

Nếu thân phận thật của Anh Lâm Lâm bại lộ nhất định sẽ khiển mọi người ngạc nhiên.


Không ai có thể so bằng anh ấy!”
Chí Khiết Văn liếc cô một cái nói: “Diệp Quân Lâm cho con uống độc mê thần dược gì sao? Con như vậy lại có thể nói tốt cho hắn Chí Nam Yên cười cười: “Ba sẽ sớm biết thôi.”
Trong sân, Chí Đông Vượng đột nhiên nói: “Chí Đông Phương, ông nói cái chỗ ngồi này là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự chuẩn bị cho cháu trai kia của ông sao?”
“Hahahaha…”
Mọi người cười ồ lên.

Chí Đông Phương cảm thấy có chút nhục nhã.

“Đông Phương, nói cho ta biết, vị trí này dành cho ai?”
Ngay cả ông tổ cũng bắt đầu quan tâm đến chỗ ngồi này.

Chí Đông Phương biết mình không thể giấu diếm, chỉ có thể nói: “Ông tổ, cháu lúc trước vốn muốn cho ngài bất ngờ.

Không ngờ lại xảy ra chuyện này, nên đành phải nói ra”
Trái tim của Chí Đông Vượng lập tức chùng xuống.

Ông chắc chắn Chí Đông Phương đã mời được nhân vật quan trọng nào đó đến.

Bởi trong cuộc họp thường niên lần này ông †a muốn nâng địa vị của gia tộc lên.


Lúc này, Chí Đông Vượng có chút hoảng hốt.

Ông đã không chuẩn bị gì cả.

Nhìn lại những người kia, ai cũng có vẻ vui và tự tin.

Rõ ràng nhân vật này có lai lịch rất lớn và có địa vị cao.

Ông tổ cũng rất tò mò, không nhịn được hỏi: “Hả? Ta muốn nghe rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể làm cho ta kinh ngạc?”
Chí Đông Phương cười nói: “Không dám gạt ông tôt, vị trí này là chuẩn bị cho Chiến Thần Côn Luân!!!”
Lời nói này khiến mọi người an tâm Chí Đông Phương vừa nói ra câu này, tất cả mọi người liền thở phào.

Giống như một tia sáng xuất hiện trên bầu trời tối đen vậy.

Ngoại trừ nhà họ Chí thì tất cả mọi người đều sững sờ.

Chí Đông Vượng đã đoán tới việc người đó là một người to lớn.

Nhưng không thể nào đoán ra là loại người đứng đầu như vậy! Chính là chiến thần Côn Luân đó!
Ông tổ Chí Khang Dũng đã khóc vì sung sướng, làm mất luôn chiếc nạng trên tay.

“Thật sao? Có thật là Chiến thân Côn Luân tối cao cũng tới dự cuộc họp thường niên của chúng ta không?”
Co thể của ông tổ rõ ràng đang run rẩy.

“Ông tổ, đúng vậy! Thật ra Chiến Thần Côn Luân từ lâu đã là người chống lưng cho dòng Việt Nam của cháu!”.


Bình luận

Truyện đang đọc