CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Quân Lâm a, con không có sail”
Máy người Diệp Kiện Sâm vội vàng nói.

“Dù sao các người cũng từng là ông nội và cha mẹ của tôi, tôi sẽ không ra tay với các người! Tôi sẽ có mức độ của bản thân!
Thế nhưng tất cả của Diệp gia tôi muốn đoạt lấy toàn bộ! Nhất là tập đoàn Quân Lâm, tôi muốn lầy lại!”
Còn về sau, sự sống chết của các người sẽ không có bắt kỳ quan hệ gì với tôi nữa! Mặt khác, sau này các người đừng mong mượn danh tôi làm gì, bàng không sẽ giết không thal”
Một lời định sinh tử!
Một câu nói này của Diệp Quân Lâm có ý nghĩa rất đơn giản.

Diệp gia xong rồi!
Diệp gia từ một nhà phú hào của Tô Hàng giờ lại thành gia đình bình thường rồi, mọi thứ đều bị tước đoạt.

Tương đương việc xóa sổ Diệp gia khỏi Tô Hàng.

Chuyện này đối với Diệp Kiện Sâm mà nói còn khó chịu hơn là chết!
Hình phạt này thực sự quá độc á!
c Bọn người Diệp Kiện Sâm nỗ lực nhiều năm qua mới có địa vị hôm nay, nhưng trong nháy mắt lại tan biến.

Thời điểm bây giờ mà nói, gia sản Diệp gia có hơn mười tỉ, có thể chỉ sau một câu nói của Diệp Quân Lâm, thì có thể trên người bọn họ ngay cả 1 tệ cũng không còn.

Sự chênh lệch to lớn cứ như lòng sông với mặt biển, là ai cũng khó mà chấp nhận được, còn không bằng chết đi coi như xong À: rÖi.


Diệp gia lớn mạnh không ai bì kịp chỉ vì một lời nói của Diệp Quân Lâm mà bị tiêu diệt!
Cuối cùng Diệp Quân Lâm nhìn về phía đám người Đỗ Việt Sinh, Bát gia.

Anh cười lạnh nói: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Các người đã quấy rầy huynh đệ của tôi, mọi người quỳ trước mặt cậu ấy một ngày một đêm!”
“Rõ rồi, rõ rồi!”
“Toàn bộ đều quỳ!!!”
Đỗ Việt Sinh ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người quỳ gối trước phần mộ.

Đỗ Việt Sinh nói: “Tướng quân, về sau chúng tôi sẽ xây dựng một khi nghĩa trang tại đây cho Lục Vân Đình tiên sinh!”
Diệp Quân Lâm không từ chối.

Cuối cùng Diệp Quân Lâm nhìn về phía mười vạn tướng sĩ, nói rằng: “Các huynh đệ cực khổ rồi!”
“Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
“Côn Luân!!!”
Trận chiến này không có khói súng, cuối cùng mười vạn binh sĩ hò hét kết thúc mọi chuyện.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu.

Ngược lại Lý tử Nhiễm khóc muốn khô mắt, đã khóc đến ngất đi ba lần rồi.


Lý Văn Uyên gọi điện thoại cùng Lý Thiên Hạo hỏi tình hình bên kia.

Lý Thiên Hạo nói rằng: “Vừa mới nhận được tin tức bên kia có vẻ xong rồi! Thế nhưng từ đầu đến cuối không thấy người đi ra, càng không thấy Diệp Quân Lâm! Như vậy, có thể Diệp Quân Lâm đã chết.”
Bởi Lý Tử Nhiễm đang có hạng mục đáng giá, cho nên Lý Thiên Hạo vẫn quan tâm an nguy của cô.

“Tử Nhiễm thế nào?”
“Ai, cha, Tử Nhiễm đã ngắt xỉu ba lần rồi!”
Lý Văn Uyên bắt đắc dĩ nói.

Lý Thiên Hạo tức giận nói: “Hai người an ủi kiểu gì thế? Làm cho Tử Nhiễm thoải mái chút! Diệp Quân Lâm chết rồi! Bộ dáng Tử Nhiễm như vậy sao có thể thuận lợi gả đi! Nếu huynh đệ Trương Tùng không được, ta cho con bé một người tốt hơn!”
“Mọi người đều nhớ kỹ cho ta, Diệp Quân Lâm chết, Lý gia có cơ hội trèo cao rồi!”
Bên kia Lý Thiên Hạo muốn cười thành tiếng rồi.

Diệp Quân Lâm vừa chết, ông có thể ra sức đề ép bóc lột cả nhà Lý Tử Nhiễm.

Sau một lúc, Lý tử Nhiễm chậm rãi mở mắt.

Cô nhìn vợ chồng Lý Văn Uyên hỏi: “Cha mẹ, Quân Lâm bên kia thế nào?”
Lý Văn Uyên thở dài nói: “Thật sự cha không muốn nói con tin này!
“Cha làm sao vậy? Cha nói mau a!”
Lý Tử Nhiễm cầm lấy tay Lý Văn Uyên hỏi.

“Ông nội mới vừa báo tin, chứng thực Diệp Quân Lâm đã chết!”
Sau khi Lý Văn Uyên nói ra.

Lý Tử Nhiễm như nổi điên, phù phù quỳ rạp xuống đất, điên cuồng hét ầm lên: “Quân Lâm!!!”.


Bình luận

Truyện đang đọc