Mọi người trong gia đình họ Triệu đều sững sờ khi nhìn thấy xe của Triệu Viễn chất đầy loại thuốc lá và rượu đặc biệt.
Lão gia và lão phu nhân thì khỏi phải nói, hai mắt sáng ngời.
Chỉ hai hộp thuốc lá và hai chai rượu đã đủ khiến họ vui vẻ quên trời đất.
Vậy mà lúc này có tới cả một xe thuốc lá và rượu.
“Nhà họ Triệu thực sự hóa rồng rồi.
Cháu trai ta thật quá tài giỏi!” Triệu Học Thành khen ngợi hết lời.
Lão gia và lão phu nhân nắm chặt tay Triệu Viễn.
Anh ta lộ vẻ ngượng ngùng.
Bởi vì chiếc xe này vốn dĩ không liên quan gì đến anh ta cả.
Triệu Viễn muốn giải thích: “Ông bà, thật ra những món đồ …”
Ngô Mộc Lan nghĩ Triệu Viễn sẽ khiêm tốn, vì thế lập tức nói: “Chúng ta không cần thêm nữa đâu, chiếc xe này cũng đủ dùng cả đời rồi.”
“Đúng vậy, Viễn à, cháu không cần nói nữa.
Chúng ta đều hiểu cả rồi.” Triệu Kiến Quốc võ vai Triệu Viễn, rất hài lòng.
Triệu Viễn không thể lên tiếng giải thích, bởi vì trước khi rời khỏi quân khu, anh được yêu cầu ký một thỏa thuận bảo mật.
Tất cả những gì anh nhìn thấy ngày hôm nay, đều không thể tiết lộ ra ngoài.
“Triệu Viễn, chỉ cần cháu nỗ lực làm việc, ông bà nhất định dùng tất cả tài sản của mình để đào tạo bồi dưỡng cháu.” Lão gia và lão phu nhân đồng thời phát biểu.
Điều này khiến Triệu Thanh Phong và những người khác vô cùng ghen tị.
Đương nhiên Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan lại càng đố ky.
Lúc trước chẳng phải Diệp Quân Lâm đã nói sẽ mang tới một xe rượu và thuốc lá hay sao, bây giờ hắn ta đang ở đâu rồi.
Triệu Kiến Quốc tò mò hỏi Triệu Viễn: “Triệu Viễn, hôm nay cháu đã gặp ai ở quân khu Kim Lăng? Vị trướng của Viêm Hoàng thiết lữ là ai?”
“Đúng vậy, anh Viễn, hãy kể đi, chúng tôi đều rất muốn biết.”
Những người khác trong nhà họ Triệu cũng rất tò mò.
Triệu Viễn xấu hổ cười cười: “Ông bà nội, cháu cũng muốn nói cho ông bà biết lắm.
Nhưng cháu đã ký hiệp định bảo mật, không thể nói ra thân phận của vị tướng đó.”
“Trời đất, lại còn có cả hiệp định bảo mật ư? Vậy thì e rằng thân phận của vị tướng này …” Lão gia và lão phu nhân đều hoảng sợ, nhất thời không nói lên lời.
Triệu Viễn nói tiếp: “Nhưng cháu có thể hứa với ông bà, nhà họ Triệu từ nay sẽ cất cánh.
Vì vậy ông bà nên đối xử với các chú, dì tốt hơn một chút.
Ví dụ như cô Triệu Nhã Lan, chú Lý Văn Uyên.
Chỉ khi nhà họ Triệu đoàn kết thì mới có thể phát triển được.”
Bởi vì tướng quân Côn Luân chính là Diệp Quân Lâm, nên Triệu Viễn mới có thể nói ra những lời như vậy.
Anh có ý nhắc nhở phải đối xử tốt với bố mẹ vợ của Diệp Quân Lâm.
Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan gật đầu hứa hẹn: “Đó là điều chắc chắn.
Chúng ta đã chấp nhận vợ chồng Nhã Lan, bây giờ họ cũng là một phần của nhà họ Triệu chúng ta rồi.”
Khi nghe thấy điều này, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đã phấn khích vô cùng.
“Cảm ơn bố mẹ!”
Lão phu nhân liếc mắt: “Con nên cảm ơn Triệu Viễn!”
“Cảm ơn cháu, Triệu Viễn!” Hai người đồng thanh nói.
Triệu Viễn chỉ có thể lúng túng cười trừ.
Lão phu nhân không khỏi mỉm cười: “Nhưng con rễ của các con cũng có thể tạm chấp nhận được.”
Rõ ràng, món quà của Diệp Quân Lâm vẫn được bà yêu thích.
Trong nháy mắt, nhận được lời khen ngợi từ mẹ, Triệu Nhã Lan rất hài lòng và sung sướng.
Lúc này, Diệp Quân Lâm và Tiêu Thắm đã quay lại.
Trương Văn Thao chế nhạo nói: “Em rẻ, tôi nghe nói chú sẽ gửi tới một xe rượu và thuốc lá cho ông bà.”
Diệp Quân Lâm chỉ vào xe hàng mà Triệu Viễn vừa đưa về, nói: “Không phải đây sao? Vừa vặn một xe.”
Triệu Viễn vừa định lên tiếng, đã nghe thấy Trương Văn Thao lớn tiếng nói: “Chú đừng ba hoa nữa.
Đây rõ ràng là do Triệu Viễn vừa mang về, có liên quan gì đến chú chứ.”
“Đúng vậy, anh thật quá đáng, chúng tôi đều thấy đây là do Triệu Viễn mang về.”
“Hôm nay anh cũng coi như có chút công trạng, nhưng không thể cướp công của Triệu Viễn được.”
Những người khác đều dồn dắp chỉ trích Diệp Quân Lâm.
Triệu Viễn chính là không biết phải mở lời thế nào.
Điều này thực sự khiến anh ta vừa áy náy vừa lo sợ.
Người này được coi như thần, vì sao mấy kẻ bình thường kia lại có thể bình luận đánh giá anh?.