CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Chương 1733:

 

Con của Diệp Lâm Quân sao lại mang họ Trương được chứ? Họ Lý và Trịnh thì còn có thể suy nghĩ.

 

Bởi vì có liên quan đến Lý Từ Nhiệm thế nên những họ khác là không thể! Lý Từ Nhiệm tuyệt vọng, nhìn mọi người.

 

Điều này đã được lập mưu từ trước rồi. Vừa nãy cô còn nghĩ họ sẽ lấy cái gì để ép buộc cô, bây giờ cô hiểu rồi, đây là đang lấy họ của đứa bé để ép côi Không mang họ Trịnh được, cũng không mang họ Lý được, lại càng không thể mang họ khác.

 

Chỉ còn lại một họ duy nhất thôi: Họ Diệp.

 

Để bé Quân theo họ của bố nó, đây là con đường duy nhất có thể đi được. Thế nhưng đường này cũng không dễ đi. Nhà họ Diệp ở kinh thành đã dặn dò rồi, rằng con của Diệp Lâm Quân tuyệt đối không được mang họ Diệp.

 

Họ gì cũng được, chỉ họ Diệp là không được!

 

Bọn họ đang muốn ép.Lý Từ Nhiệm vào đường cùng!

 

“Lê Nguyên, chúng tôi cũng không làm khó cô, chỉ cần cô đồng ý để tập đoàn Minh Cường hỗ trợ trong việc để ba nhà cùng phát triển, bé Quân mang họ Trịnh hay họ Lý đều được!”

 

“Nếu không thì bé Quân sẽ không bao giờ có họ, đến cả thân phận trong sổ hộ khẩu cũng không cói Cô có tin không?”

 

Đối diện với sự uy hiếp của mọi người, Lý Từ Nhiệm sao mà không tin được chứ? Đám người này chuyện gì mà chẳng làm được, nói gì là chuyện nhỏ thể này. Bọn họ rất hiểu tính của Lý Từ Nhiệm, ép cô đồng ý! “Mãy người ức hiếp người quá đáng!”

 

Lý Từ Nhiệm bất lực, lườm tất cả mọi người. “Chẳng phải chúng tôi bắt nạt cô, chỉ là Diệp Lâm Quân tàn phế rồi, chúng tôi sẽ kiên quyết không đồng ý đâu”

 

Lúc này, bé Quân đang ở trong lòng cô đột nhiên nói: “Mẹ, con mang họ Diệp được mà, con có thể theo họ bốt”

 

Bé Quân hiểu hết. Mấy người bọn Ngô Thị Lan đều cười: “Theo họ bố đúng không? Được, cháu mang họ Diệp cũng được! Đến lúc đó thì chúng mày cứ đợi nhà họ Diệp ở Kinh Thành đến báo thù đi, xem nhà họ Diệp có đồng ý không.”

 

Mọi người đều tỏ ra rất đắc ý. “Hứ, bọn họ không dám đâu! Bố cháu là Chiến thần Quân! Ai cũng phải sợ cải”

 

Bé Quân là người đã trải qua mọi chuyện. Cô bé biết vệ binh Viêm Long vẫn coi Diệp Lâm Quân là chiến thần Quân, cũng biết hậu quả của Diệp Minh Thiên và nhà họ Diệp. Đến cả nhà họ Diệp cũng đang nằm trong lòng bàn tay của Diệp Lâm Quân, cô bé muốn mang họ Diệp, có ai dám truy cứu? Bé Quân ngây thơ, không kiêng ky gì, nhưng những gì cô bé nói đều là sự thật.

 

“Ha ha, nghe kìa, Diệp Lâm Quân dạy dỗ đứa trẻ ra thế nào kìa”

 

“Chiến thần Quân? Có chiến thần nào bị tàn phế à? Diệp Lâm Quân mà là chiến thân thì đúng là một nỗi nhục, Lạc Việt ta còn ngẩng đầu được lên nữa sao? Chiến thần Quân là Trần Hữu Đạo, đâu phải Diệp Lâm Quân”

 

“Cô không lo Diệp Lâm Quân dạy hỏng cả đứa trẻ à? Xem nó nói dối kìa!”

 

Mọi người đều phá lên cười, còn chỉ trích việc dạy dỗ đứa trẻ.

 

Sắc mắt Lý Từ Nhiệm cũng rất khói coi, Diệp Lâm Quân dạy cái này làm gì chứ? Quả thực, lúc trước anh là chiến thân Quân nhưng bây giờ đâu phải nữa, nhắc đến làm gì? Quan trọng là bé Quân còn nhỏ, nó sẽ coi là thật, như vậy sẽ tạo ra nhiều phiền phức sau này, cũng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của bé Quân. Thế thì không được! “Mẹ, mẹ tin bé Quân chứ! Bé Quân mang họ Diệp được mài Ai cũng không làm gì được đâu.”

 

Bé Quân kiên trì nói. Thế nhưng ai lại đi tin lời của một đứa trẻ? “Lý Từ Nhiệm, mau đưa ra quyết định đi, không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ chứ.”

 

“Hơn nữa, lấy tập đoàn Minh Cường ra để ủng hộ cho sự phát triển của ba gia tộc, sau này cũng là của cháu hết mà. Bé Quân cũng sẽ là công chúa của cả ba gia tộc, được yêu chiều cực kỳ, chưa chắc đã là chuyện xấu đâu”

 

Mấy người bọn Ngô Thị Lan bắt đầu thuyết phục.

 

Lúc này, Lý Từ Nhiệm thực sự cảm thấy có hơi do dự. Cô không muốn bé Quân thành người không có thân phận trên sổ hộ khẩu.

 

Một đứa bé mà đến họ còn chẳng có thì đáng thương biết bao.

 

“Để tôi suy nghĩ đã” Lý Từ Nhiệm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc