CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Mọi người đều nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt khó tin.

Làm thế nào anh ta có được loại thuốc lá và rượu đặc biệt mà không ai có thể mua được?
Điều này chẳng phải là quá thần kỳ hay sao?
Lão gia và lão phu nhân một tay cầm thuốc, một tay cầm rượu, giống như là ôm món bảo bối quý giá.

“Ông xã, chúng ta mỗi ngày chỉ uống một ngụm rượu nhỏ, hút nửa điều thuốc thôi.

Những thứ này quá hiếm, tôi sợ sẽ dùng hết mắt.” Lão phu nhân nói bằng giọng có chút đau khổ.

Diệp Quân Lâm cười nói: “Nếu ông bà thực sự thích mấy món đồ này, cháu có thể lấy tiếp cho ông bà.

Ngày nào cũng có thể mang tới.

Lần này, sợ ông bà không thích nên cháu chỉ mang tới một ít.”
Nghe vậy, ánh mắt của hai người gần như bay ra ngoài.

“Thật chứ?” Hai người hỏi một cách ngờ vực.


Diệp Quân Lâm cười nói: “Mấy thứ này có rất nhiều, cháu hứa sẽ lấy cho ông bà.

Khi buổi tiệc kết thúc, cháu sẽ gửi một xe tới.”
Mấy thứ này, thực sự tại Quân đoàn Thiên Long có rất nhiều.

“Tuyệt lắm!”
“Chúng ta rất tự hào khi có một đứa cháu rễ như cháu!”
Sau khi nhìn thấy hai loại rượu và thuốc lá đặc biệt này, lão phu nhân dường như quên hết mọi chuyện.

Trong mắt bà lúc này chỉ có Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm cười nói: “Hai ông bà, vậy cứ như thế nhé.

Bây giờ mọi người đều đang chờ ông bà đấy ạ.

Sau khi được nhắc nhỏ, cả hai liền nhận ra bản thân đã quá mắt bình tĩnh.

“Haha!” Hai ông bà liền cười ngượng ngùng.

Lão phu nhân thậm chí còn chỉ về phía bàn của Lý Văn Uyên nói: “Nhã Lan, Văn Uyên, Tử Nhiễm, mau, hãy tới ngồi bên cạnh ta.”
Đây thực sự là một bắt ngờ lớn.

Triệu Nhã Lan và Lý Văn Uyên như thể đang mơ.

Bọn họ ngơ ngác đi tới phía trước, ngồi vào bàn của lão gia và lão phu nhân.

Lão phu nhân thậm chí còn cao hứng tuyên bó: “Tôi muốn dùng bữa tiệc sinh nhật này để thông báo một điều quan trọng.

Nhà họ Triệu đồng ý cho con gái tôi, Triệu Nhã Lan trở về với gia đình.”
Triệu Nhã Lan lập tức bật khóc vì sung sướng khi nghe thấy điều này.


Bà đã đợi gần ba mươi năm để có thể nghe được tuyên bồ này.

Lý Văn Uyên đương nhiên cũng vô cùng phấn khích.

Gia đình họ Triệu cuối cùng cũng đã chấp nhận họ.

Nhìn thấy bố mẹ vui mừng, Lý Tử Nhiễm cũng vô cùng hạnh phúc.

“Nhã Lan, Văn Uyên, hai con kiếm được cậu con rễ thật tốt!”
Triệu Kiến Quốc không khỏi khen ngợi.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan rất vui mừng: “Quân Lâm, con thực sự đã giúp chúng ta rất hãnh diện.

Vừa rồi chúng ta đã trách nhằm con rồi.”
“Bố mẹ, chỉ cần bố mẹ vui vẻ là được.” Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan im lặng nhìn xung quanh một cách tự hào.

Bây giờ còn ai dám cười nhạo họ nữa? Con rễ họ thực sự rất có năng lực, có thể dễ dàng khiến cho lão phu nhân công nhận như vậy.

Giờ thì ai nấy đều im lặng ngoan ngoãn, không ai chế giễu họ nữa mà chỉ có thể nhìn họ đầy ghen tị.


Đúng lúc này, đột nhiên có người đi vào báo tin.

“Báo cáo lão gia, bên ngoài có mấy sĩ quan tự xưng là đóng quân ở quân khu Kim Lăng tới đón sinh nhật lão phu nhân!”
Triệu Kiến Quốc nghỉ hoặc hỏi: “Anh nói lại xem, thân phận của họ là gì?”
“Dạ, anh ấy tự giới thiệu là Đại tá Long Dã, người đứng đầu Quân đoàn Thiên Long của Viêm Hoàng thiết lữ cùng một số đại tá nữa.” Người giúp việc nói một cách không chắc chắn.

“Cái gì? Người đứng đầu quân đoàn Thiên Long của Viêm Hoàng thiết lữ?” Cả lão gia và lão phu nhân đều lập tức bật dậy vì ngạc nhiên.

Ngay cả Trương Quốc Long, cựu phó thị trưởng cùng Trương Phó Khiêm, phó giám đốc Sở tài chính thành phố cũng đều đứng lên.

Quân đoàn Thiên Long hiện đang đóng quân tại Quân khu Kim Lăng, điều này có rất nhiều những nhân vật cấp cao được biết.

Triệu Thanh Phong cùng Triệu Đại Phi liếc nhìn nhau, nghĩ một chút liền nói: “Anh Viễn, anh thật tuyệt vời.

Ngay cả Đại tá Long Dã từ Viêm Hoàng thiết lữ cũng đã tới đây rồi.

Anh đã khiến mọi người đều rất bất ngờ đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc