CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Diệp Quân Lâm nhẹ giọng.

Thanh Long phía sau bước tới, tát một cái vào mặt Ngô Thanh Nguyệt.

Nhất thời, Ngô Thanh Nguyệt bị đánh bay xa bảy tám thước.

Khuôn mặt bị đánh chảy máu, răng cũng văng ra vài cái, Ngô Thanh Nguyệt phát ra tiếng hét thất thanh.

Sử Hồng Phi bị dọa ngốc tại chỗ.

“Mày… mày đừng có làm càn! Tao gọi bảo vệ rồi…”
Sử Hồng Phi run lên vì sợ.

Bếp…
Thanh Long tát vào mặt Sử Hồng Phi khiến máu me be bét, gần như cướp đi nữa cái mạng của gã.

“Đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Mặc dù Sử Hồng Phi cũng là một ông trùm trong giới kinh doanh, nhưng một khi gặp phải loại đánh đánh giết giết này gã cũng chỉ là một phé vật!
“Sử Hồng Phi tao cho mày một buổi tối để dọn khỏi đây, 8 giờ sáng mai tao sẽ trở lại, nếu không thì hậu quả tự chịu.”
¿ “Biệt thự của tao không cho phép bắt luận thứ gì làm ô nhiễm!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng vô tình nói.

Căn biệt thự đã bị tên dơ bản Sử Hồng Phi này ở sáu năm, cho dù có lấy lại, Diệp Quân Lâm cũng không có khả năng ở đây.

Anh có chứng khiết phích(7).

(*) bệnh sạch sẽ.

“Sao?”
Sử Hồng Phi còn cho rằng mình nghe lầm.

Tên tội phạm vừa mới ra tù này lại muốn lấy lại biệt thự?
Sao có thê như thế được?
Sau khi nói xong, Diệp Quân Lâm liền rời khỏi.

Sử Hồng Phi không trở về nhà, mang theo thư ký nhỏ trực tiếp đi tìm Diệp Diệu Dương.


Diệp Diệu Dương lúc này đang ở một câu lạc bộ, mỗi bên trái phải ôm một mỹ nữ, vui vẻ đến quên hết tất cả.

“Diệp tổng không ồn rồi! Có chuyện lớn rồi!”
Sử Hồng Phi vội vã chạy vào, đem câu chuyện thêm mắm dặm muối kể lại với Diệp Diệu Dương.

“Diệp tổng ngài phải làm chủ cho chúng tôi, ngài nhìn xem chúng tôi bị đánh thành cái dạng gì rồi.”
Nhìn thấy mặt Sử Hồng Phi và Ngô Thanh Nguyệt bị đánh như đầu heo, Diệp Diệu Dương liền nồi giận.

“Phản rồi? Diệp Quân Lâm nó là thứ chó gì? Người của tao cũng dám đụng?”
Diệu Diệu Dương đập nát một chai bia tại chỗ.

“Mày đúng là đồ vô tích sự, một tên phế vật như Diệp Quân Lâm cũng không đối phó được?”
Diệp Diệu Dương hung hăng trừng Sử Hồng Phi một cái.

Sử Hồng Phi vẻ mặt ủy khuất: “Diệp tổng không biết, bên cạnh anh ta có một tên cao to, vô cùng lợi hại.

Lại nói nếu ngày mai không giao biệt thự cho anh ta, anh ta không những giết tôi, mà còn muốn giết ngài.”
“Tốt lắm, không phải là Diệp Quân Lâm sao? Sáng mai tao sẽ mang người đến chỗ mày, tao muốn xem xem nó làm thế nào đụng đến tao?”
Diệp Diệu Dương cười lạnh nói.

Sử Hồng Phi nhắc nhở: “Diệp tổng à, ngài tốt nhất hãy mang thật nhiều người đến, tôi sợ Diệp Quân Lâm sẽ mang đến rất Đà ` nhiêu người.

Trong mặt Diệp Diệu Dương hiện lên sát khí, cười lạnh nói: “Tao mang theo Tam gia được chưa?”
“Vậy thì quá tốt! Tam gia chính là lão đại khiến người ta hồn siêu phách lạc! Nếu vậy tôi yên tâm rồi!”
Sử Hồng Phi như được uống thuốc an thần.

Tam gia là lão đại của Tô Hàng, làm chủ một phương, dưới tay có mấy trăm thuộc hạ, toàn bộ đều là cao thủ.

Trên tay Tam gia không biết đã dính bao nhiêu máu.

Mấy năm nay, Tam gia đã giúp đỡ Diệp Diệu Dương rất nhiều.

Trên thương trường có người không hợp tác, Tam gia liền cử một vài thuộc hạ mang dao đến, những người đó đều bị dọa đến muốn tè ra quần.

Một bên khác.

Lý Tử Nhiễm trở về nhà sau một ngày bận rộn, phát hiện Diệp Quân Lâm không ở nhà.


“Cha mẹ, Quân Lâm đâu rồi?”
“Không biết, có lẽ ra ngoài tìm công việc rồi đi?”
Lý Văn Uyên đầu cũng không ngắng lên nói.

“Con gọi điện thoại hỏi thử xem?”
_ Lý Văn Uyên ngăn Lý Tử Nhiễm lại: “Tử Nhiễm từ bây giờ con phải tập trung vào công việc, Diệp Quân Lâm bên này con không cần quan tâm, đừng để ảnh hưởng đến công việc của mình là được.

Cha mẹ cũng sẽ để cậu ta ít về nhà hơn.”
Lý Tử Nhiễm nghỉ hoặc nhìn cha hỏi: “Cha đây là có ý gì?”
“Con gái à, sau này thân phận của con sẽ khác, con sẽ trở thành một nhân vật lớn, đừng để Diệp Quân Lâm ảnh hưởng đến danh dự của con.”
Triệu Nhã Lan lại nói.

Lý Tử Nhiễm cười lạnh một tiếng: “Cha mẹ, hai người thật không có lương tâm, để có thể lấy được dự án, con cảm thấy chính là dựa vào Diệp Quân Lâm! Nếu không phải anh ấy mang thiệp mời của bữa tiệc về, chúng ta căn bản không có cơ hội đó.”
“Điều này không sai, nó quả thực có công lao, nhưng cuối cùng người ta chỉ định là con, là nhìn trúng năng lực của con! Không liên quan đến nó, có biết chưa?”
Lý Văn Uyên nói.

“Quân Lâm sẽ hỗ trợ con, năng lực của anh ấy là không thể nghỉ ngờ.”
Lý Văn Uyên cười lạnh một tiếng: “Tử Nhiễm ý con là để nó ăn bám vợ, suốt đời phụ trợ con sao? Nói như vậy, cha với mẹ con không đồng ý! Con muốn tiếp tục ở bên nó cũng được, nhưng danh tiếng cùng địa vị xã hội của nó và con phải tương đương nhau!”
“Không sai! Nếu không, chúng ta sẽ không đồng ý!”
Triệu Nhã Lan phụ họa.

*Con không quan tâm hai người nữa.

Con đi tìm anh ấy!”
Lý Tử Nhiễm hiểu rõ Diệp Quân Lâm là bị đuổi đi.

Cuối cùng Lý Tử Nhiễm gọi điện thoại muốn Diệp Quân Lâm trở về.

Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan nhìn Diệp Quân Lâm với ánh mắt không tốt.

Diệp Quân Lâm theo sau Lý Tử Nhiễm vào nhà.

“Lời cha mẹ nói anh đừng quá để ý! Em tin anh, chỉ cần cho anh thời gian, anh nhất định có thể!”
Lý Tử Nhiễm nói.


Diệp Quân Lâm hỏi: “Chuyện đầu tư thế nào rồi?”
Nói đến chuyện này, Lý Tử Nhiễm một mặt buồn rầu: “Haizz, đừng nói nữa.

Rất khó, các bên đều không đồng ý!”
“Yên tâm đi, anh đi cùng em, tuyệt đối có thể!”
Diệp Quân Lâm an ủi nói.

“Tử Nhiễm ngày mai em đi cùng anh đến một nơi được chứ?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Vâng.”
8 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Quân Lâm đúng giờ xuất hiện ở nơi này.

“Tử Nhiễm, hôm nay anh sẽ lấy lại căn biệt thự, nhà tân hôn của chúng ta không ai được phép ở!”
Diệp Quân Lâm nói.

Lý Tử Nhiễm vô cùng khiếp sợ: “Sao?”
Sử Hồng Phi nhìn thấy Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Mày thực sự dám đến?”
“Mày chưa dọn đi sao? Biệt thự tao phải lấy lại rồi!”
Diệp Quân Lâm mặt không cảm xúc.

“Là đứa nào? Dám lấy lại biệt thự của Diệp Diệu Dương tao?
Gan thật lớn!”
Một tiếng âm dương quái khí(*) truyền đến, Diệp Diêu Dương mang theo một đám người đến.

(`) quái lạ, kì hoặc Vây xung quanh hai người Diệp Quân Lâm.

Bên cạnh Diệp Diệu Dương còn có một người đàn ông trung niên, mặc một thân đường trang, trên tay cầm hai quả hạch đào, có một vết sẹo chạy dọc khuôn mặt, đặc biệt bắt mắt.

Đây chính là lão đại tiếng tăm lững lẫy của Tô Hàng — Tam gia.

Kẻ khác nghe tiếng đã sợ mắt mật!
Suy cho cùng không biết người này trên người gánh bao nhiêu sinh mạng, trên tay lại có bao nhiên thuộc hạ.

Sử Hồng Phi nhìn thấy Tam gia mang đến máy trăm tên cơ bắp cuồn cuộn, trong lòng hoàn toàn nhẹ nhõm.

Lý Tử Nhiễm bị đám người hung ác này dọa sợ, vội vàng nhích tới gần Diệp Quân Lâm.

Diệp Diệu Dương đánh giá Lý Tử Nhiễm, khóe miếng nhếch lên đầy gian trá.

Anh ta thèm muốn Lý Tử Nhiễm từ lâu.


Anh ta chuẩn bị hôm nay sẽ đem Diệp Quân Lâm phế đi, sau đó ở trước mặt cậu ta ngủ với Lý Tử Nhiễm.

“Diệp Quân Lâm à, sao mày lại tới đây?”
Diệp Diệu Dương chế nhạo nhìn Diệp Quân Lâm.

“Đến lấy lại biệt thự của tôi!”
Diệp Quân Lâm mặt không cảm xúc.

“Muốn lấy lại biệt thự của mày? Biệt thự nào của mày? Đây là biệt thự của tao, tao đem cho Sử Hồng Phi rồi.”
Diệp Diệu Dương đẩy Diệp Lâm Quân một cái: “Lần trước mày làm tao tức giận, hôm nay tao sẽ báo thù! Trước tiên đem tay chân của mày đánh gảy, sau đó sẽ ngủ với vợ mày!”
“Quân Lâm chúng ta đi thôi, chúng ta không đấu lại bọn họ.”
Lý Tử Nhiễm mang theo tiếng khóc nức nở.

“Muốn chạy? Quá muộn rồi! Hỏi qua 100 anh em của Tam gia trước đã?”
Diệp Diệu Dương chợt cao giọng nói.

Hơn 100 tên côn đồ bước tới, vung thanh sắt và các vũ khí khác trong tay, hù dọa hai người Diệp Quân Lâm.

Trước tình hình đó, Diệp Quân Lâm mặt không đổi sắc, nói vào điện thoại: “Thanh Long, điều một trung đoàn từ quân khu Tô Hàng đến đây! Chú ý trang bị đầy đủ vũ khí!”
Lý Tử Nhiễm bị vây trong trạng thái sợ hãi, Diệp Quân Lâm nói cái gì căn bản đều không nghe thấy.

Bởi vì giọng Diệp Quân Lâm rất trầm, những người khác cũng chỉ nghe được đại khái.

Diệp Diệu Dương lại tiếp tục cười lạnh: “Sao? Gọi người đến?
Lại còn trang bị vũ khí.

Được, tao trước tiên sẽ không đụng vào ` Ä ` ˆ Ä:: Á “
mày, đê xem mày có thê gọi ai đến?
Tam gia cũng nhìn Diệp Quân Lâm đầy hứng thú.

Lý Tử Nhiễm vẫn bị dọa cho run rẫy.

Khoảng mười phút sau.

Các nhân viên bảo vệ trước cổng khu biệt thự Hoàng Gia Vương Phủ như chết lặng.

Bởi vì xe quân sự chở đầy lính đang chạy vào khu biệt thự, ước chừng máy chục chiếc.

Thậm chí còn có mấy chiếc được trang bị vũ khí hạng nặng như súng máy hạng nặng và pháo xạ kích.

“Cái này, mẹ nó hơn một ngàn người đi?”
“Chúa ơi, mẹ nó là đến cả một quân đoàn đi?”.


Bình luận

Truyện đang đọc