“Hả? Đồ bồi thường? Làm sao anh ta sẽ bồi thường cơ chứ?”
“Bọn anh luôn thích lấy đứa thu phục người, giảng giải đạo lý với anh ta thì chắc chắn là anh ta muốn bồi thường!”
Diệp Quân Lâm nói.
Lý Tử Nhiễm hoài nghi nhìn anh, cô cứ có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy.
Sau khi hai người Diệp Quân Lâm rời đi.
Phác Hải Trấn nỏi trận tam bành.
“Phê vật! Toàn một đám phề vật! Tôi tốn tiền triệu nuôi các người có tác dụng gì chứ? Ngay cả một bảo vệ cũng đánh không lại!”
Đối với thủ hạ Phác Hải Trấn xuống tay độc ác, chiêu chiêu ra máu.
Những bảo vệ giá cao này im lặng chịu trừng phạt.
Dù sao thì máy chục người bọn họ còn đánh không lại cả một bảo vệ…
Dư Huy vội vàng chạy đến.
Anh ta toát mồ hôi lạnh trên trán.
Phác Thiên Tín vừa mới nói với anh ta là không có lần thứ ba, nhưng không ngờ Phác Hải Trấn lại xảy ra chuyện ngay dưới mí mắt.
Bị đánh không nói, còn bị cưỡng chế lái đi một cái xe!
“Phù phủ!”
Dư Huy quỳ luôn xuống đất.
“Cậu chủ là tôi làm việc không tốt, tất cả là lỗi của tôi! Cậu trừng phạt tôi đi!”
“BụpI”
Phác Hải Trần đá anh ta một cái bay ra ngoài.
“Tất cả các người đều là phé vật!”
Phác Hải Trần tức đến nỗi quát to.
“Cậu chủ, xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi bảo đảm tôi sẽ giải quyết thỏa đáng chuyện này!”
Dư Huy toát mồ hôi lạnh, cầu xin.
“Khi tôi bị đánh, anh ở đâu? Không phải anh nói là Tô Hàng đã nắm trong tay anh rồi sao?”
Phác Hải Trần hỏi.
“Răng rắc!”
“Aaaa…”
Anh ta cứng rắn bẻ gãy một cánh tay của Dư Huy.
Dư Huy đau đớn lăn qua lăn lại trên mặt đất!
“Cậu chủ cậu… cậu nói nên làm thế nào? Tôi nghe theo.
cậu hết!”
Dư Huy nói.
Phác Hải Trần lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số: “Ba tôi đã cho người đánh rồi, tôi hy vọng ngài có thể phái anh em Lý Đại Trung Lý Đại Dũng sang đây! Xin ngài đấy!”.