CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Vậy là vệ binh Viêm Long cũng hiểu, ngay cả bên Tộc Bảo Long cũng rất kiêng kị khi làm chuyện này.

Nếu có thể không chọc vào mấy chuyện phiền phức thì họ sẽ không dây vào.

Thế là mọi người đành phải trơ mắt ra nhìn Hứa Chính Kiệt diễu võ dương oai.

Sau khi biết đám người Lý Hồng Hải gia nhập vào đội của Hứa Chính Kiệt, Lý Văn Chấn và Ngô Thị Lan lập tức gọi điện cho họ.

“Thăng cháu bất hiếu kia! Mặt mũi của nhà họ Lý (nhà họ Trịnh) đều bị chúng mày đem đi quét đất hết rồi!”

“Nghe lời khuyên của mọi người, mau dứt khỏi chỗ đó rồi quay về lại Lạc Việt đi!”

“Mọi người bên Lạc Việt sẽ đón chúng mày!”

Nhưng bây giờ họ đã được nếm đến những điều ngon ngọt rồi, sao có thể quay về được chứ”

“Ba, mẹ nghe này, mọi người cũng đến nước Chiến Ưng đi, con đảm bảo là thân phận và địa vị của mọi người bên này còn cao hơn là ở Lạc Việt nhiều! Đây mới chính là chốn thiên đường nơi nhân gian!”

“Đúng vậy, Lạc Việt thì có gì hay chứ? Mọi người nên đi ra ngoài ngắm xem thế giới này ra sao chứi”

“Mẹ biết không? Cậu Hứa đã đồng ý cho hai chúng con hẳn một hòn đảo rồi, sau này chúng con sẽ là đảo chủ đấy!"

Đám người Lý Hồng Hải chẳng những không nghe lời khuyên bảo của người lớn mà còn khuyên ngược lại cả dòng họ mình chuyển đến bên này.

“Lũ vô liêm sỉ!"

“Sau này chúng mày có chết đói bên ngoài thì bọn tao cũng chẳng quan tâm đâu!”

Mấy người lớn bị chọc tức điên lên.

“Ha ha, sau này ba mẹ không cần lo cho chúng con đâu, chúng con sắp thăng chức rồi Nhưng họ lại không hề để ý đến chuyện này.

“Cút! Từ nay về sau chúng tao cắt đứt hoàn toàn với chúng mày!

Nhà họ Lý và nhà họ Trịnh quyết định cắt đứt quan hệ với những người này.

“Ngu xuẩn, mục nát, bảo thủ!”

“Kiểu gì cũng có ngày mấy người sẽ hối hận!”

Lý Hồng Hải tức giận gào lớn.

Những người khác cũng hùa vào nói theo: “Đúng đấy, do họ quá cố chấp thôi!”

“Thật ra, sau khi chúng ta đi theo cậu Hứa thì cũng chẳng cần liên lạc với bọn họ mấy nữa”

Bình luận

Truyện đang đọc