CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Vị trí phu nhân của tập đoàn Quân Lâm vốn dĩ thuộc về cô tai “Ha ha, anh còn nhận ra tôi à? Thật không dễ dàng gì nhỉ!”
Trịnh Tiêu Kỳ cười nói.

Sau đó, sắc mặt cô ta thay đổi, cô ta nói: “Gì thế? Chẳng nhẽ anh là người đại diện cho tập đoàn Vân Đình tới đây đàm phán?”
“Đúng, không sai! Cô là đại diện của tập đoàn Tam Hưng à”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Chắc là anh vẫn chưa biết thân phận của tôi nhĩ2”
Trịnh Tiêu Kỳ mỉm cười nói.

“Thân phận gì cơ?”
Diệp Quân Lâm hỏi.

“Nghe rõ đây, đứng trước mặt anh là tổng đại diện của tập đoàn Tam Hưng khu vực Hoa Hạ!”
Bên cạnh lập tức có người giới thiệu.


Sau đó người đó nói tiếp: “Anh có thân thận gì? Tập đoàn Vân Đình dám cử anh đến đàm phán ư?”
Không đợi Diệp Quân Lâm nói, trợ lý của Trịnh Tiêu Kỳ đưa cái tablet đến trước mặt Trịnh Tiêu Kỳ rồi nói: “Giám đốc Trịnh, Diệp Quân Lâm trước mặt cô là cố vấn kỹ thuật của tập đoàn Vân Đình, thực ra anh ta không có bất kỳ chức vị thực tế nào, chỉ trên danh nghĩa mà thôi! Hơn nữa anh ta vào được là nhờ quan hệ, đội trưởng đội kỹ thuật Phó Vũ Tường đã kéo anh ta vào!”
“Tổng kết lại một câu, Diệp Quân Lâm này đi cửa sau!”
Nghe tới đây, nụ cười của Trịnh Tiêu Kỳ càng ngày càng sâu.

Sở trưởng của người đi săn chất xám đó là điều tra thông tin.

Bây giờ bọn họ đã tra ra mọi thứ về Diệp Quân Lâm ở tập đoàn Vân Đình, bao gồm có những ai không thích Diệp Quân Lâm, cô ta đều biết nắm chắc từng người.

Thông tin cho thấy, người ở tập đoàn Vân Đình đa số là rất bất mãn với người đi cửa sau là Diệp Quân Lâm.

Sáng sớm anh bị đuỏi, đằng sau lại đi vào.

Bảng câu hỏi khảo sát của nhân viên của tập đoàn Vân Đình, trong công ty ai là người đáng ghét nhát.

Tám mươi phần trăm nhân viên điền Diệp Quân Lâm.


Bởi vì tắt cả nhân viên của tập đoàn Vân Đình đều đi vào bằng thực lực.

Duy có mỗi Diệp Quân Lâm là đi cửa sau!
“Diệp Quân Lâm tôi vốn tưởng rằng sau khi anh ra tù, anh sẽ thể hiện ra thực lực của anh năm đó.

Không ngờ anh ngã một cái đã gượng dậy nổi! Hàng ngày dao du với đám bảo vệ rồi nói nói cười cười.

Sao anh lại trở nên như này?”
Trịnh Tiêu Kỳ cười hỏi.

Vừa rồi cô nghe nói Diệp Quân Lâm tới đại diện cho Tập đoàn Vân Đình, suy nghĩ đầu tiên của cô là Diệp Quân Lâm chính là ông chủ của tập đoàn Vân Đình.

Nhưng sau khi đọc xong thông tin trong tài liệu, cô yên tâm tôi.

Hóa ra cuộc sống trong tù đã hủy hoại hoàn toàn Diệp Quân Lâm, bây giờ anh ta chỉ là một tên sống tạm bợ.

“Tôi hơi thất vọng về anh đấy, anh Quân Lâm! Anh nói đi con ngựa đen năm đó! Bây giò trở thành kẻ sống tạm bợ: đi cửa saul”
“Theo lý mà nói thì Tập đoàn Vân Đình phải là của anh chứ, sao anh lại là một có vấn kỹ thuật quèn vậy?”
Trịnh Tiêu Kỳ mỉm cười nói..


Bình luận

Truyện đang đọc