CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Ừm, đúng vậy.

Tôi không thích!
Diệp Quân Lâm nói.

“Ha ha ha…”
Tất cả người nhà họ Chí đều cười.

Ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Quân Lâm như đang nhìn kẻ ngốc vậy.

Khoác lác quá trời đất!
Anh nói có một tỷ hoặc là ông chủ công ty, mọi người còn cố gắng chấp nhận.

Nhưng vừa mở miệng đã nói mình là chiến thần Côn Luân.


Đây cũng chém gió quá đà rồi!
Đó là chiến thân một nước.

Dưới một người trê vạn người!
Anh là một kẻ ngồi tù chịu tôi, sao có thể có liên quan đến chiến thần Côn Luân?
“Cút nhanh đi! Chúng tôi có xây hay không xây thì có liên quan gì tới anh?”
“Xây tượng ra, chiến thần Côn Luân tuyệt đối sẽ không thích! Tôi dám cam đoan!”
Chí Tiêm Long cười: “Toàn bộ Việt Nam cho tới nay đều chưa có một pho tượng nào của chiến thần Côn Luân, nhà họ Chí tôi làm đầu tiên! Vì kỷ niệm chiến công to lớn mà chiến thần làm vì Việt Nam!”
Người nhà họ Chí rất đắc ý.

Đến lúc đó, tượng xây xong, toàn Việt Nam, thậm chí toàn thế giới đều sẽ tập trung chú ý tới nhà họ Chí.

Như vậy lợi ích mà nhà họ Chí thu được sẽ không thể nào tưởng tượng được.

Huống chỉ có thể để cho chiến thần Côn Luân thích, đây mới là quan trọng.


Nhà họ Chí bọn họ nhất định phải vùng lên.

“Các người chỉ phí công vô ích mà thôi!”
Nói xong, Diệp Quân Lâm liền rời đi.

Nếu như thật lòng xây tượng cho anh, anh không có lời nào để nói, còn phải cảm Nhưng nhà họ Chí xây tượng có mục đích gì, ai mà chả biết.

Diệp Quân Lâm đương nhiên không thích.

“Anh thì tính là cái thá gì?”
Chí Duy lạnh lùng nói.

Chí Tiêm Long đứng chắp tay, vẻ mặt kiêu ngạo.

Trong mắt anh ta, Diệp Quân Lâm mãi không có chỗ đứng.

Anh ta là thành viên quan trọng của Đảng Thái Tử ở Hoa Hải.

Nếu để cho đám người trong Đảng Thái tử biết anh ta có một người em trai như thế, đoán chừng sẽ bị cười chết..


Bình luận

Truyện đang đọc