Mấy đàn em đi cũng bắt đầu phân tích thế cục trước mắt. Diệp Lâm Quân nghe liên tục gật đầu.
Bọn họ đều nói rất đúng.
Không đúng.
Có nghỉ vấn.
Đột nhiên Diệp Lâm Quân nghĩ đến một vấn đề.
Giết hàng nghìn người và tất cả các cường gia thất trọng thiên trên đảo Đông Ca, không phải là chuyện đơn giản. Cho dù bọn họ đều bị thương nhưng chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn khi phủ Thiên Sách đến, phải giết nhiêu cao thủ như vậy, còn toàn thân lui đi.
Không phải là một chuyện đơn giản.
Còn không để lại bất kỳ dấu vết gì nữa.
Điều này nói rõ người thảm sát không phải là một nhóm cao thủ, mà là vài người, thậm chí là một người.
Ngoài ra phủ Thiên Sách là cơ cấu võ cổ mạnh nhất Lạc Việt, người ở trong đều không phải người bình thường. Bọn họ cũng không phải là ngốc.
Lễ nào không nhìn ra manh mối sao? Những người chết kia, hoàn toàn là vì vết thương thứ hai.
Lễ nào bọn họ không nhìn ra sao? Nếu như thật sự không nhìn ra, chỉ có thể nói rõ một điểm công pháp mà người ra tay sử dụng giống hệt Diệp Lâm Quân.
Vết ghép hoàn hảo, không thể lại bất kỳ manh mối nào. Giống hệt công pháp của mình? Nghĩ đến đây, người Diệp Lâm Quân đầy mồ hôi lạnh.
Hai lần thảm sát này, phương thức đổ tội cho mình hoàn hảo nhất chính là sử dụng công pháp của mình.
Những công pháp của mình là do sư phụ hời truyền cho mình mà.
Không thể là sư phụ Tùy Ý ra tay được.
Vậy sẽ là ai đây? Còn có môn công pháp này? Hơn nữa nhìn dáng vẻ, thực lực người này tuyệt đối không thấp. Như vậy, mình càng không thể nói rõ.
“Vương bây giờ nên làm thế nào đây? Chắc rất nhanh anh sẽ trỏ thành kẻ thù của cả giới võ đạo Lạc Việt thôi.
Vô số người muốn diệt trừ anh”
Mấy người đàn em hỏi.
Một người trong số đó nói: “Tôi cảm thấy tốt nhất Vương nên trốn đi trước, tránh tiếp xúc với phủ Thiên Sách và những người khác. Như vậy thì tổn thất và ảnh hưởng sẽ đạt đến mức thấp nhất”
“Đúng, một khi tiếp xúc với bọn họ, nếu như xảy ra xung đột, càng ngày càng không nói rõ được”
Diệp Lâm Quân xoa thái dương, lạnh giọng nói: “Để tôi nghĩ xem làm thế nào, tốt nhất là lôi người đứng phía sau ra”
Mặt khác nhóm thế lực trên đảo Đông Ca đã rời đi.
“Vất vả cho anh rồi”
Mọi người cúi đầu trước người ra tay.
Lần này tôi cũng mắc sai lầm, may mà người kia không nói ra sự thật”
Hóa ra các thế lực đảo Đông Ca đã rời đi rồi nhưng Ono Ichiro vẫn luôn ở xung quanh. Anh ta nhìn thấy cảnh
tượng một người chưa chết. “Lần sau anh cẩn thận một chút là được. May mà ông trời giúp chúng ta.
Cuối cùng anh ta vẫn không nói ra ”ừ"