CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Toàn bộ sân có thể chứa được trăm người hoàn toàn bị vỡ nát…
Cảnh tượng như vậy khiến cho Chí Đông Dương giật nảy mình.

Như vậy mà còn là người sao?
Diệp Quân Lâm rất xúc động.

Bởi vì để cho mình sống mà mẹ đã làm nhiều chuyện như vậy.

Hầu như có thể nói, cả cuộc đời của bà đều là vì bản thân anh.

Cho dù đã bao nhiêu năm rồi chưa gặp mặt nhau.

Nhưng tất cả đều là vì để cho anh sống.

Anh tin vào giây phút này, ở một nơi nào đó mẹ chắc chắn vẫn đang rất nhớ mình nhỉ?
Và cũng muốn nhìn đứa con trai của mình, đúng không?
“Vậy sau này mẹ tôi đi đâu? Nhà họ Diệp ở Hà Nội sẽ không dễ dàng buông tha cho bà ấy nhỉ?”

Diệp Quân Lâm hỏi.

“Đúng vậy, cậu nói rất đúng.

Bởi vì cắt đứt mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Diệp, bọn họ đã xóa bỏ hết tất cả dấu vết của cậu.

Và đương nhiên mẹ cậu cũng như vậy, nhà họ Diệp sợ nhất là nỗi lo sau này”
“Lỡ như có một ngày mẹ cậu đột nhiên tìm đến nhà họ Diệp hoặc là đột nhiên tuyên bố sự †ồn tại của mẹ cậu.

Đây là điều mà nhà họ Diệp không cho phép và cũng là điều mà họ không muốn nhìn thấy nhất”
Chí Đông Phương phân tích.

“Cho nên, bọn họ đã làm gì?”
Diệp Quân Lâm hít một hơi thật sau.

Chí Đông Phương nói…
“Cho nên bọn họ đã giam cầm mẹ cậu ở một nơi, sau đó để bà ấy tự sinh tự diệt”

“Hơn nữa còn giam cầm bà ấy suốt đời, cả đời này mẹ cậu không thể đi đến nơi khác được”
Hai mươi cao thủ được trang bị đao thời Đường xông lên muốn giết mấy người Diệp Quân Lâm.

“Uỳnh!”
Bỗng một làn gió mạnh xoẹt qua.

Một bóng người nhanh như chóp.

Trung Phương ra tay tôi.

Trong Ngũ đại chiến vương, Đông Phương có khả năng phòng thủ mạnh nhất.

Trung Phương lại là người tấn công tốt nhất.

“Phịch!”
“Phịch!
Trung Phương ra tay nhanh như chớp, xuyên qua đám người.

Rất nhanh sau đó, anh ta dừng chân.

“Phịch!”.


Bình luận

Truyện đang đọc