CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Nói ra tên và danh hiệu rồi mà vẫn không nhìn mình hả?
“Thế các cậu có biết chúng tôi là ai không?”
Trương Kế Hàng thình lình nói.

“Các ông là ai? Hình nhưng hơi quen quen…”
Đám người Trương Đông Húc nhíu mày.

Đối với những sếp lớn ở tỉnh thành, ít nhiều cũng từng nhìn thấy qua màn ảnh hoặc trên báo.

Nhưng hôm nay mấy người Trần Đằng lại mặc thường phục cực khiêm tốn, nhìn qua giống như người bình thường.

Bọn họ chỉ cảm thấy quen mặt, nhưng nhất thời chưa nghĩa ra là người nào.

Sở Thiên Truyền cười lạnh nói: “Nào, nói đi các ông là ai, xem xem có dọa được bản thiếu không!”
“Đúng! Tôi cũng muốn xem xem các ông là ai? Mau báo tên họ ra!”
Đám người Chung Gia Minh thúc giục.


Bây giờ ở thành phố Kim Lăng, có ai có thể dọa được Sở Thiên Truyền không?
Không có!
Trước kia, Viên Sơn Hà và tập đoàn Tam Hưng có lẽ còn còn thế chống đối một chút.

Những người khác thì bỏ đi!
“Thế thì các cậu hãy nghe rõ đây!”
“Tôi là Trần Đằng!”
Trần Đẳng tức giận nói.

“Trần Đằng? Trần Đằng là ai thế? Chưa nghe qua bao giờ!”
“Đúng thế? Trần Đằng là cái quỷ gì?”
Đám người Chung Gia Minh đưa mắt nhìn nhau.

Trong đầu không hè có kiến thức này.

“Nghe cho rõ đây! Vị này là chủ tịch tỉnh Giang Nam, Trần Đằng!”
Tống Tinh Trì ngứa mắt quá.


Ông ta bổ sung ngay một câu.

“Oanh!”
Một câu nói như sắm sét giữa trời quang bổ xuống, toàn trường rúng động.

Chung Gia Minh đã sững sờ.

Trương Đông Húc đã sững sờ.

Phạm Tư Triết đã sững sờ.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Trong đầu Sở Thiên Truyền uỳnh một tiếng, điếu xì gà trong miệng rơi xuống đắt.

Trần Đằng?
Thế mà lại là lãnh đạo số một Trần Đằng!
“Tôi là phó chủ tịch tỉnh, Từ Văn Huy!”
“Tôi là giám đốc công an tỉnh, Lý Vĩ Minh!”
“Tôi là thị trưởng thành phố Kim Lăng, Trương Kế Hàng!”
“Tôi là phó thị trưởng thành phố Kim Lăng, Dư Quân Phi!”
“Tôi là cục trưởng cục công an thành phố Kim Lăng, Trương Đạc!”.


Bình luận

Truyện đang đọc