CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Lý Văn Hải bước lên phía trước, mỉm cười nói: “Nhị gia, tôi đề nghị xử lý một kẻ, nhất định có thể một mũi tên trúng hai đích!”
“Nói! Nếu tôi hài lòng nhất định sẽ thưởng!”
Lý nhị gia đáp.

“Tiêu Quốc Phổ có một đứa cháu gái tên là Tiêu Thám, cô ta còn là em vợ của Diệp Quân Lâm, quan hệ rất tốt!”
Lý Văn Hải cười nói.

Nghe vậy, hai mắt Lý nhị gia sáng lên, ông ta quát lớn một tiếng được.

“Tiểu Cao, bắt Tiêu Thắm tới đây!”“
Lý nhị gia mỉm cười nói.

“Rõ, thưa nhị gia.”
Lý nhị gia nhìn sang Lý Văn Hải: “Tiểu tử nhà ông không ít ý đồ xấu đấy nhỉ, sau này đi theo Tiêu Tắm làm việc đi!”
“Cảm ơn nhị gia nâng đỡ, tôi bái ngài một cái!”
Lý Văn Hải lập tức quỳ xuống, dập đầu với Lý nhị gia.

Đi theo Lý nhị gia, sau này ông ta có thể ngông nghênh đi lại ở Tô Hàng rồi.

Gần đây Tiêu Thắm đang thực tập, làm công việc nghiên cứu thị trường.


Chạng vạng tối, cô và các bạn học đang trên đường về thì bị mấy người đàn ông cao lớn chặn lại.

“Tiêu tiểu thư, đi theo chúng tôi một chuyền!”
Một người phụ nữ lập tức kéo Tiêu Thắm đi.

“Làm gì vậy? Tôi không quen các người.”
Tiêu Thắm tỏ vẻ khó chịu.

Bạn học của Tiêu Thắm đuỏi theo, ngăn cản bọn họ.

“Các người muốn làm gì hả?”
Mấy nam sinh viên cao lớn đứng chắn trước mặt bảo vệ Tiêu Thám.

“Rằm!”
“Rằm!”
Đáp lại bọn họ là một cú đấm, máu tươi chảy ra, sống mũi bị đập dập.

Tiêu Thắm bị bắt đi trước.

mặt mọi người.

Diệp Quân Lâm đang uống trà ở tập đoàn Vân Đình.

Đột nhiên đội trưởng đội bảo vệ, Vũ Sâm gọi điện tới.

“Diệp tiên sinh, không ổn rồi.

Lý gia báo tin, em vợ của anh đang ở trong tay bọn họ! Nếu trong vòng 12 tiếng nữa anh không tới tổ trạch nhà họ Lý, Tiêu Thắm sẽ bị giao cho.

Hắc Bạch Vô Thường!”
Vũ Sâm nói.

“Cái gì? Tiêu Thắm bị bắt đi sao? Muốn chết phải không?”
Diệp Quân Lâm tức giận.

Anh đã phái người bảo vệ Lý Tử Nhiễm.


Nhưng lại không nhớ tới Tiêu Thắm.

Nếu Tiêu Thắm rơi vào tay Hắc Bạch Vô Thường, coi như: cô thảm rồi.

Theo tin tình báo, Hắc Bạch Vô Thường không thỉ là hai tên đao phủ tàn nhẫn, mà còn là ác ma.

Ở một diễn biến khác.

Tiêu Quốc Phổ ở nhà họ Tiêu cũng nhận được tin tức: “Tiêu Thám đã bị bắt đi.”
Tiêu Quốc Phổ rất sốt ruột, đây là cô cháu ngoại mà ông vô cùng thương yêu.

Tối hôm đó.

Tổ trạch nhà họ Lý.

Tiêu Thắm bị giam trong một căn phòng nhỏ.

Nhưng trong căn phòng bên cạnh không ngừng phát ra tiếng động, như thể đang giam giữ hai con thú hoang hung dữ, tiếng thở ồm ồm khiến người ta nghe mà sợ.

Giữa hai căn phòng có một cái cửa sổ, hai bên có thể nhìn thấy nhau.

Tiêu Thấm nhìn thấy hai con quái vật ở căn phòng bên cạnh, sợ hãi hét lên thành tiếng.

Hai người bọn họ, một người mặc đồ màu trắng, một người mặc đồ màu đen, lông trên người rất rậm rạp.

Không chỉ có tay chân bọn họ được bao phủ một lớp lông dày, mà cả gương mặt cũng bị bộ lông đen sì che khuất.


Trông giống như người hoang chưa tiến hóa xong vậy…
Bọn họ sống trong bầy sói từ nhỏ, cho nên cách sinh hoạt cũng giống với tập tính của loài sói.

Hai người đó nhe răng trợn mắt nhìn Tiêu Thắm, mùi tanh tưởi và hôi thối bốc lên.

Ánh mắt của bọn họ đáng sợ hệt như thú hoang, chỉ nhìn Tiêu Thắm một cái Tiêu Thắm đã bị dọa tới khóc òa lên.

Lý nhị gia đi tới trước căn phòng cắm, mỉm cười nói: “Thưởng con bé này cho các người, hưởng thụ xong thì giúp tôi giết người.”
“Ùù…”
Hắc Bạch Vô Thường lập tức gật đầu, nhìn Tiêu Thám đầy thèm thuồng.

“Không! Đừng mà!”
Tiêu Thắm biết ông ta nói vậy là có ý gì.

Lý nhị gia bỏ đi.

Trước khi đi, ông ta ném chìa khóa cho Hắc Bạch Vô Thường.

“Leng keng!”
Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng mở được cửa….


Bình luận

Truyện đang đọc