CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Văn Hi xoa đầu. Bên khác Diệp Lâm Quân để Tứ Thiên Vương thu thập toàn bộ tín vật của anh em điện Trấn Thiên. Khi vừa mới trở về, Diệp Lâm Quân đã bảo Tứ Thiên Vương đi chuẩn bị.

Nhóm anh em này không có xương cốt, lúc còn sống đều không tên không họ, vẫn luôn sống trong bóng tối, nhưng vẫn giữ Lạc Việt tiến về phía trước. Sau khi chết, Diệp. Lâm Quân phải làm cho bọn họ một mộ chôn quần áo và di vật.

Hơn nữa còn khắc tên của bọn họ lên trên. Hôm nay, mộ chôn đi vật đã được hoàn thành xong.

Diệp Lâm Quân đích thân bày tỏ lòng kính trọng với anh em bọn họ, khắc tên lên mộ cho bọn họ. Trong nghĩa trang phía Đông Bắc thành Phượng Thiên, Diệp Lâm Quân dẫn theo Lê Quân, phía sau có Tứ Thiên Vương và những người khác. “Câm kiếm ra đây”

Diệp Lâm Quân trâm giọng nói. Người phía sau rút thanh kiểm dài ra, sau đó, Diệp Lâm Quân khắc từng tên một lên bia mộ. “Lăng mộ Đỗ Tuấn Hạo”

“Lăng mộ Cao Lương Băng”

“Lăng mộ Trương Hồng Minh”

Tổng cộng có chín trăm chín mươi chín bia mộ, Diệp Lâm Quân khắc từng tên một: Đám người Tứ Thiên Vương phía sau im lặng đứng thẳng.

Sau khi khắc xong, Diệp Lâm Quân cầm một vò rượu, rót lên phía trước, anh nâng nửa còn lại lên uống. 

“Các anh em một đường bình an” Mọi người hô vang. “Gần một nghìn ngồi mộ mới sao?”

Lúc này, cách đó không xa có một đoàn người đi đến. Người đàn ông dẫn đầu nhìn đám người Diệp Lâm Quân, cười nói: “Cậu chủ, hình như là mộ di vật. Nghe nói đều là hy sinh trên chiến trường, đến cả thi thể cũng không còn” Có người bên cạnh nói.

k đám ngốc”

“Ai cũng thần kinh. Chết rồi, ai nhớ đến các người nữa chứ? Ai cũng đi liều mạng, cuối cùng đến cả thi thể còn không thể giữ lại” Người đàn ông thanh niên chế nhạo. Mấy người bên cạnh phối hợp theo: “Đúng, không sai. Chỉ là một lũ bị tẩy não mà thôi. Thật sự đều là chết vô ích. Một đám ngu mà thôi”

“Còn bảo vệ Lạc Việt; thật ra là bảo vệ một lũ người dân ngu ngốc”

Bọn họ không ngừng thảo luận.

“Đúng vậy, bọn họ còn phát ra mệnh lệnh, không cho. người rời khỏi Lạc Việt quay lại. Đúng rồi, cậu chủ, cậu quay lại kiểu gì vậy?”

Mọi người đều người về phía người thanh niên tò mò. Hóa ra người thanh niên này lúc đầu cũng chạy trốn khỏi Lạc Việt bây giờ vậy mà lại quay về rồi.

Xem ra mệnh lệnh của Diệp Lâm Quân, không có tác dụng với anh ta. Có điều Diệp Lâm Quân nghe rõ những lời bọn họ nói.

“Các người đứng lại cho tôi” Giọng nói của Diệp Lâm Quân như sấm vang. 

Anh không cho phép sau khi các anh em hy sinh lại bị chế giểu sỉ nhục như vậy. Hơn nữa anh cũng đã hạ lệnh rồi, người này sao có thể trở về được chứ? Rốt cuộc là có bối cảnh và năng lực thế nào, mà có thể không quan tâm đến mệnh lệnh mà đích thân anh hạ xuống vậy? Quá nhiều câu hỏi, Diệp Lâm Quân không thể không quan tâm. Sau khi nhóm người An Thể Kỳ nghe thấy, toàn bộ đều thích thú. Bọn họ dừng lại, đều nhìn về phía nhóm người Diệp Lâm Quân. “Nhóc con, cậu đang gọi chúng tôi sao?”

An Thể Kỳ cười cười với Diệp Lâm Quân. Người bên cạnh nhắc nhỏ nói: “Cậu chủ, cậu vừa trở vê, không nên chọc. vào chuyện khác thì tốt hon”

“Thăng nhóc này đã quản đến đầu tôi rồi.

Đi. Qua đó xem xem”

Bình luận

Truyện đang đọc