CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Chỉ dựa vào mày? Ha ha…”
Chí Duy và những người khác đều cười ha hả.

Một tên vô tích sự lang thang ba mươi năm còn muốn đấu với Hoàng gia nhà họ Chí?
Đúng là ảo tưởng sức mạnh!
“Chí Nam Yên, tôi nhắc cô một tiếng, cô đã mắc phải một sai lầm lớn rồi!
“Cô còn muốn đứng cạnh người ngoài, cô đang phản bội là gia tộc đó à?”
Mỗi người nói một câu khiến cơ thể của Chí Nam Yên run rẩy một chút.

“Tôi… tôi không có phản bội gia tộc… tôi không có…”
Chí Nam Yên khóc lên.


Những gia tộc lớn như vậy đã hun đúc vinh nhục của gia tộc từ khi con cháu còn nhỏ, nhiều người còn lấy vinh nhục của gia tộc coi như mạng sống của mình.

Chí Nam Yên chính là người như thế.

Một câu phản bội gia tộc khiến cho cô sốt ruột.

“Vậy còn không mau qua đây?”
Chí Duy lạnh lùng nói.

Chí Nam Yên nhìn Diệp Quân Lâm một chút, sau đó chạu về phía đối diện.

Diệp Quân Lâm nhìn chằm chằm người nhà họ Chí, lạnh giọng nói: “Em Nam Yên là do Diệp Quân Lâm này bảo vệ, nếu ai dám đụng tới một đầu ngón tay của con bé, tôi sẽ cho kẻ đó chết!”
Nhất thời, một luồng khí lạnh bay tới, khiến cho đám người ở đây không khỏi rùng mình một cái.


Ánh mắt đáng sợ quá.

Mọi người nhìn Diệp Quân Lâm, cảm nhận được sự sợ hãi.

Chí Duy lớn gan hỏi: “Mày tính làm gì?
Chí Nam Yên là người nhà họ Chí bọn tao, đây là việc nhà họ Chí, mày quản được chắc?”
“Đúng, không mượn anh xem vào!”
“Với cả, nếu mày đã biết sự thật thì tao sẽ nói cho mày biết, loại người như mày không xứng bước chân vào nhà họ Chí, chúng tao mời mày về chỉ vì muốn mày chịu tội thay thôi!”
Diệp Quân Lâm cười: “Các người đúng là một đám không biết xấu hổi”
“Mày đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn, mày chạy không thoát đâu! Kết quả chính là được đưa tới chỗ quân phiệt ở Đông Nam Á mà chịu tội thôi!”
“Ha ha… dám bắt ông nội tới mời mày, đúng là không biết trời cao đất rộng!”
Diệp Quân Lâm cười: “Tôi không trốn, tôi chờ các người tới bắt tôi!”
“Quá kiêu ngạo! Mày cứ chờ đi!”
Người nhà họ Chí tức giận đến thở hổn hển rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc