“Chẳng qua là muốn tiền hả? Cho các anh!”
Lô Minh Giai tức đến sắp phát điên, cậu ta lầy ra một xáp tiền, hung hăng ném vào mặt mấy bảo vệ.
“Máy bảo vệ quèn, cả đời này các anh cũng chỉ xứng làm bảo vệ thôi!”
Lô Minh Giai phẫn nộ nói.
Mấy người bảo vệ bị tiền làm nhục, dám giận không dám nói.
Bị người ta mắng chỉ xứng làm bảo vệ đã không phải một hai lần.
Trong cảm nhận của những tinh anh, thành phần trí thức này, bảo vệ làm người hạ đẳng.
Bọn họ chỉ có thể tức giận, lại không làm được gì.
Có thể nói là đã quen rồi.
“Bảo vệ thì sao?”
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Chính là Diệp Quân Lâm.
“Anh Diệp…”
Các bảo vệ nhìn thấy Diệp Quân Lâm, ánh mắt sáng ngời.
Tìm thấy người đáng tin rồi.
Diệp Quân Lâm không chỉ lăn lộn chơi với bảo vệ của tập đoàn Vân Đình, anh còn lăn lộn chơi với các bảo vệ của tập đoàn Đông Thiên.
“Kỳ thị bảo vệ hả? Bảo vệ thì làm sao? Thì thấp kém hơn cậu à?”
Diệp Quân Lâm nhìn vào đám người Tiêu Dật Luân rồi lạnh lùng nói.
TIÒI Đám người Tiêu Dật Luân không nói được gì.
Bọn họ biết Diệp Quân Lâm là một nhân vật lợi hại, lại là chồng của Lý Tử Nhiễm, cho nên khoong dám chọc.
Ngay cả Lô Minh Giai cũng phải nhịn.
Còn phải tìm Lý Tử Nhiễm bàn chuyện, chọc vào anh ta thì không hay.
“Xin lỗi!”
Diệp Quân Lâm lạnh giọng nói.
Đám người Lô Minh Giai, Tiêu Dật Luân đưa mắt nhìn nhau.
Có nhằm không vậy?
Nói xin lỗi với máy bảo vệ quèn ư?
Bọn họ có thân phận gì chứ!
“Tôi nói lại một lần nữa, xin lỗi, nếu không tất cả cút hết đi!”
Diệp Quân Lâm nói..