Thì ra Diệp Quân Lâm đối xử tốt với cô ta, nguyên nhân hoàn toàn là vì Lý Tử Nhiễm!
“Tiêu Thắm em sao thế, em khóc cái gì?”
Diệp Quân Lâm chợt nhận ra Tiêu Thắm khóc rồi.
“Không có gì….”
Tiêu Thắm lau nước mắt.
Trên đường đi không nói một câu nào nữa.
Diệp Quân Lâm đầu gỗ nên không hiểu, không biết sao lại đắc tội với Tiêu Thắm rồi.
Một đường không nói chuyện.
Một lúc sau, đã tới thành phó Kim Lăng.
Đi vào địa giới Kim Lăng, Diệp Quân Lâm gọi điện cho.
quân đội Thiên Long và Long Dã.
“Nói cho thành phố biết rằng, tôi đã tới”
Diệp Quân Lâm dặn dò.
Bởi vì khi tham gia thọ yến ở nhà họ Triệu, anh từng nói, lần sau anh tới chắc chắn anh sẽ thông báo cho phía thành phố.
“Tướng quân, tôi đã rõ!”
Long Dã lập tức nói.
Sau đó anh tìm được đám tổng chỉ huy của quân khu Kim lăng, sau đó liên lạc với các lãnh đạo lớn của thành phó.
Trong lúc nhất thời, cả thành phó đều xôn xao.
Tướng quân Côn Luân đã tới!
Vẫn chưa rõ nguyên nhân.
Đó là người làm cho người ta sợ hãi!
Trước đó, tập đoàn Tam Hưng làm ra những việc đáng hận, tướng quân Côn Luân cũng không tới.
Thế mà bây giờ lại tới?
Cái này rõ ràng là có chuyện hơi lớn rồi!
Sau khi xuống cao tốc, Diệp Quân Lâm liền lái xe tới nhà họ Triệu.
Trên đường cái, một đường lái như bay.
Bất ngờ nhìn sang kính chiếu hậu, Diệp Quân Lâm nhìn thấy hai chiếc xe sang.
Một chiếc là Lamborghini Mavericks, một chiếc là Ferrari 458.
“Brứm brưm brưm…”
Hai chiếc xe lần lượt vượt qua chiếc Mercedes – Benz A8 Diệp Quân Lâm đang lái, hơn nữa còn có tình đánh võng trước mặt Diệp Quân Lâm.
Có hai người ngồi trong hai chiếc xe đó.
Bọn là đều là cậu chủ ở thành phó.
Trong số đó nỗi tiếng nhát là Trương Đông Húc, cậu chủ giàu có nhà họ Trương.
Gần đây nhà họ Trương làm ăn thuận lợi, cướp được nhiều địa bàn, thu được nhiều lợi lộc.
“Kia là Tiêu Thắm nhỉ? Tôi liếc mắt một cái là biết đó là cô áy”
Trương Đông Húc cười nói.
“Đúng đúng đúng, là Tiêu Thắm.”
Những người khác nói..