CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Khách Mời “Là do tôi mời.” Diệp Quân Lâm mỉm cười.

“Hừm, rõ ràng là do ông chủ mời, có liên quan gì đến anh sao?”
Phương Tử Tình chế nhạo.

“Được rồi, không cãi nhau nữa! Đi làm đi, nhiệm vụ tiếp theo còn rât gian nan! Cô vân còn tâm tư đề tranh cãi với tôi ư?
Diệp Quân Lâm cười nhạt.

Phương Tử Tình lúc này mới chợt nhận ra, trong tương lai lượng công việc của Tập đoàn Vân Đình đã tăng hàng chục lần so với trước kia.

Họ sẽ bận rộn hơn.

Nhưng đây là điều cô ấy muốn thấy nhát.

Tài năng của cô cũng sẽ được phát huy tối đa.

Sau khi Lý Tử Nhiễm biết chuyện này, cô ấy đã đến xin lỗi Diệp Quân Lâm.

“Thực xin lỗi anh.

Nhưng anh cũng rất tuyệt, đi theo Phó Vũ Tường, lại còn biết trước kế hoạch của ông chủ.”

Lý Tử Nhiễm giơ ngón tay cái lên và nói: “Anh rất lợi hại đấy, còn tìm gặp được bác sĩ Tần Bắc Sơn.

Anh không biết mẹ đã ghen tị thế nào đâu, thần tượng của mẹ chính là bác sĩ Tần.

Hiện tại ở bệnh viện, mẹ hễ gặp ai liền kể rằng con rễ của mẹ đã tự lái xe đón tiếp Tần Bắc Sơn.

Thật sự vô cùng tự hào.”
Diệp Quân Lâm cười hỏi: “Bố mẹ có muốn gặp bác sĩ Tần không?”
“Có chứ, tất nhiên rồi.

Ngay cả em còn muốn gặp, nói gì tới bố mẹ.” Lý Tử Nhiễm lập tức nói.

“Được, vậy em về nói với bố mẹ, chuẩn bị một bàn cơm ngon tại nhà, thêm một chút rượu ngon.

Tối nay anh sẽ mời bác sĩ Tần đến nhà mình, để bố mẹ được gặp người bằng xương bằng thịt.” Diệp Quân Lâm cười nói.

Lý Tử Nhiễm tưởng mình nghe nhằm, mơ hồ hỏi lại: “Cái gì?
Anh định mời bác sĩ Tần về nhà ư? Trò đùa này không vui chút nào!”
“Thật chứ.

Chồng em có khi nào nói dối em chưa?”
Lý Tử Nhiễm suy nghĩ một lúc.

Quả thực mỗi lần Diệp Quân Lâm nói gì đó, đều sẽ tình cờ trở thành hiện thực.

Thực sự anh chưa khi nào nói dối cô.

“Được rồi, vậy thì em tin anh.

Nhưng bố mẹ có tin anh hay không thì em không dám chắc.”
Sau khi Lý Tử Nhiễm rời khỏi công ty, cô trở về nhà và truyền đạt những lời Diệp Quân Lâm vừa nói cho bố mẹ.

“Hừ, nói bậy! Tần Bắc Sơn là nhân vật như thế nào chứ? Anh ta lại vì lời mời của Diệp Quân Lâm mà động lòng sao?”
Lý Văn Uyên chế nhạo.

“Đúng! Diệp Quân Lâm của sáu năm trước còn không đủ tư cách.

Hôm nay người giàu nhất Tô Hàng cùng các nhân vật chủ chốt của Phòng Thương mại Tô Hàng Châu đều bị bác sĩ Tần từ chối rồi.”

Triệu Nhã Lan cũng cho rằng điều đó là không thẻ.

Lý Tử Nhiễm hỏi: “Vậy bố mẹ có chuẩn bị cơm hay không?”
“Nấu nướng gì chứ? Diệp Quân Lâm đang nói đùa với con thôi, vậy mà con lại tin là sự thật.” Lý Văn Uyên nói.

Lý Tử Nhiễm cũng suy nghĩ một chút, cảm thấy như thể Diệp Quân Lâm đang thực sự nói đùa.

Tần Bắc Son là ai nào? Chính là ngôi sao sáng của giới y học toàn cầu.

Vì vậy, Lý Tử Nhiễm và bố mẹ cô không còn nghĩ về điều đó nữa, mỗi người đều làm việc riêng của mình.

Rất nhanh đã tới tám giờ tối.

Có tiếng gõ cửa.

Lý Tử Nhiễm liền chạy ra mở cửa.

Nhìn thấy đó là Diệp Quân Lâm, Lý Tử Nhiễm không nói gì mà quay người đi vào.

“Này vợ, sao em lại vào nhanh vậy? Còn không ra chào khách đi.

Bố mẹ đâu, cũng kêu ra đón khách nào.”
Giọng nói của Diệp Quân Lâm khiến Lý Tử Nhiễm sững lại.

Cô chằm chậm quay người lại, thực sự nhìn thấy đi cùng Diệp Quân Lâm còn có người khác.

Ngay lập tức, cô giống như bị sét đánh.


“Chào cô Tử Nhiễm, Tần Bắc Sơn tôi phải làm phiền gia đình rồi.” Tần Bắc Sơn cười nói.

Đôi mắt đen láy của Lý Tử Nhiễm tối lại, gần như ngắt đi vì sợ hãi.

Tần Bắc Sơn! Thực sự là Tàn Bắc Sơn!
Anh ấy thực sự đã đến.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, vợ chồng Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan cũng bước tới.

“Làm sao vậy? Có khách sao?”
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đưa mắt nhìn qua.

Người xuất hiện trước mặt lập tức khiến hai người sợ hãi.

“Bịch!”
Thậm chí Lý Văn Uyên còn trượt chân và trực tiếp ngã trên mặt đất.

Triệu Nhã Lan cũng kinh hoàng tới mức ngã ngồi xuống đất, gây lên một tiếng động lớn.

Vị khách này thực sự chính là bác sĩ Tần Bắc Sơn..


Bình luận

Truyện đang đọc