CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Chỉ có phế bỏ Diệp Quân Lâm thì mới giải hận trong lòng.

“Tao nhất định phải bắt nó trả lại gấp trăm ngàn lần!” Trương Văn Thống hung tợn nói.

Lần này, anh ta thuê mấy chục tên giang hồ, chính là để quyết tâm phế bỏ Diệp Quân Lâm.

Đám Diệp Quân Lâm, Tần Uyên đang ôn lại tình chiến hữu thì thấy một đám người đi về phía mình, còn hùng hổ xách dao gậy.

Thấy thế, đám Tần Uyên, Nam Phương đặt chén rượu xuống, cau mày nhìn lại.

Cảm giác bị người quấy rối quả thực khó chịu như nuốt phải ruồi bọ.

“Các cậu tiếp tục đi, chúng tới tìm tôi, để tôi xử lý.” Diệp Quân Lâm nói.

“Chuyện của anh chính là chuyện của bọn tôi, có chúng tôi ở đây, sao có thể để anh ra tay!” Tân Uyên cười lạnh.

Hồi mới nhập ngũ, anh ta chính là kẻ cứng đầu, trên chiến trường lại là sát thần, tính cách rất táo bạo.


Có kẻ dám nhằm vào Diệp Quân Lâm, anh ta có thể tiêu diệt cửu tộc của đối phương.

Lúc này, Diệp Quân Lâm nở nụ cười: “Thoạt nhìn chúng ta không cần ra tay.”
Bởi vì Ảnh Tử và cao thủ của nhà họ Chí đã xuất hiện.

Sau khi Ảnh Tử tiến lên bày ra thân phận, đám giang hồ này sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống đất, vội vàng bỏ chạy.

Trương Văn Thống và Trịnh Quân Nga trốn ở xa quan sát rất khó hiểu.

“Sao vậy?”
“Trên con phố này có một nhân vật lớn, chung quanh toàn là hộ vệ của hoàng tộc nhà họ Chí!” Thủ lĩnh đám giang hồ nói.

“Cái gì? Người được nhà họ Chí ở Hoa Hải che chở? Chẳng lẽ là Tân Uyên của chiến khu Tây Cảnh đang ở trên con phố này?” Trương Văn Thống lập tức phản ứng lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Nếu Tân Uyên biết chuyện này thì nhà họ Trịnh và nhà họ Trương đều sẽ bị hủy diệt.

“Chúng ta đi mau! Bất kể là Tân Uyên hay là nhà họ Chí, chúng ta đều không thể đắc tội được!” Trương Văn Thống lập tức thúc giục.


Trịnh Quân Nga nhìn thoáng qua Diệp Quân Lâm: “Coi như mày may mắn.

Lần sau để tao xem thử mày còn may mắn được như thế không!”
“Còn nhiều cơ hội xử lý thằng đó, nếu đắc tội nhân vật lớn thì chúng ta đều xong đời!” Trương Văn Thống thật sự sợ hãi.

Trong mắt chúng, Diệp Quân Lâm may mắn ở cùng con phố với nhân vật lớn nên mới thoát được một kiếp.

Buổi tối, sau khi đám Diệp Quân Lâm giải tán, Tân Uyên vẫn trở về sơn trang Ngũ Hồ.

Chí Đông Phương lặng lẽ kêu Ảnh Tử tới: “Ảnh Tử, buổi chiêu Tân Uyên đi đâu?”
Người nhà họ Chí mong chờ nhìn anh ta.

“Ngài ấy… Ngài ấy đi gặp chiến… chiến thần Côn Luân..” Ảnh Tử vẫn luôn bình tĩnh nay lại hít thở dồn dập, trông rất khác thường.

Quan trọng là Diệp Quân Lâm chính là chiến thần Côn Luân.

Đây là điều khiến anh ta rúng động nhất.

“Cái gì? Chiến thần Côn Luân?” Nhà họ Chí kinh ngạc vì chiến thần Côn Luân, hoàn toàn không chú ý thấy sự khác thường của Ảnh Tử.

Chí Tiềm Long vội hỏi: “Chiến thần Côn Luân trông như thế nào?” Anh ta tra xét tư liệu rất lâu mới dám tạc tượng..


Bình luận

Truyện đang đọc