CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC

Chương 1762:

Đám người nhìn thấy Phàn Thắng Nam xuất hiện thì đồng loạt hít khí lạnh!

Đây là cô nàng sắt đá trên chiến trường ư!

Vào thời điểm này cũng dám đứng lên!

Trần Hữu Đạo nhìn thấy cô ta, biểu cảm lập tức trở nên kì quái, dường như anh ta nghĩ đến điều gì.

Dáng dấp của Phàn Thằng Nam cao gầy, khoảng mét bảy mươi lăm.

Gương mặt vô cùng lạnh lùng: Trên người cô ta tỏa ra hơi thở băng giá, làm người khác không dám lại gần nửa bước.

Diệp Lâm Quân thật ra cũng không thân quen với Phàn Thắng Nam.

Hầu hết là nghe nói, anh chỉ từng gặp qua một lần duy nhất.

Vì thế anh rất hiếu kỳ về lý do cô không phục mình?

Phàn Thắng Namr chỉ gặp anh một lần duy nhất, thế mà lại cho rằng anh là người có hy vọng được phong vương.

Còn được cô ta liệt kê vào trong những lý do.

Tại sao?

Diệp Lâm Quân không hiểu.

Trần Hữu Đạo càng thêm không hiểu!

Nói anh ta không xứng phong vương cũng được.

Nhưng nói anh thua kém Diệp Lâm Quân là không thể chấp nhận!

Anh ta từng chiến thắng Diệp Lâm Quân, còn áp đảo Trấn Thiên Điện.

Vậy nhưng đến cả Phàn Thắng Nam cũng cảm thấy Diệp Lâm Quân có hy vọng được xưng vương nhất.

Vậy không phải nghĩ Diệp Lâm Quân mạnh hơn anh ta à?

Anh-ta không phục!

Vô cùng không phục!

Đánh một trận với Diệp Lâm Quân là hành động bắt buộc!

Nhất định phải chứng minh bản thân mạnh hơn Diệp Lâm Quân!

“Phàn Thắng Nam, cô nói sai thì phải? Có tôi ở đây mà cô dám nói Diệp Lâm Quân có khả năng được phong vương ư?”

“Anh ta là bại tướng dưới tay tôi! Tôi còn đánh bại điện Trấn Thiên, mạnh hơn cả điện Thái Hòa đấy!”

“Anh ta làm được thì tôi cũng làm được, mà anh ta không làm nổi thì tôi vẫn làm được!”

“Cô còn nói anh ta xứng đáng nhất? Cô để tôi ở đâu thế?”

Trần Hữu Đạo là kẻ nhỏ mọn, nên đã hỏi Phàn Thẳng Nam tại chỗ.

“Ha ha, anh không biết làm sao mình thắng à?

Anh chiếm hết ưu thế thôi! Cho dù là thế nào, trong mắt tôi, anh ấy vẫn luôn mạnh hơn anh!”

“Không, phải là ở trong lòng vô số người, anh ấy vẫn mạnh hơn anh! Anh cùng lắm chỉ là một vị tướng giỏi, còn anh ấy là thống soái! Đây chính là điểm khác biệt!”

Phàn Thắng Nam lạnh giọng trả lời.

Khi cô ta nói, đôi mắt lộ ra ánh sáng tự tin.

Bình luận

Truyện đang đọc