CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Ha ha ha ha ha…”
Nghe xong lời này, Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan bật cười.

“Anh đang nói gì? Nhà họ Tiêu tới nói xin lỗi? Anh uống say nói bừa à?”
“Nhà họ Tiêu đây chính là nhà giàu ở Tô Hàng đó, tài sản mấy chục tỷ.

Mỗi người phun một bãi nước miếng, cũng có thể dìm anh chết chìm, còn tới xin lỗi anh?”
“Anh tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn chắc? Đánh Tiêu Thiên Long, người ta lại còn phải xin lỗi anh?”
Hai vợ chồng Lý Văn Uyên nhìn nhìn Diệp Quân Lâm như kẻ ngu vậy.

Bọn họ cho rằng chuyện Diệp Quân Lâm nói là việc không thể nào xảy ral Lý Tử Nhiễm cũng không tin!
Dù là sáu năm trước, Diệp Quân Lâm cũng không cái năng lực này!
Tiêu Thắm thấy mọi người không tin, nén cười ở trong lòng.

Nghĩ đến Diệp Quân Lâm lộ mặt ở buổi lễ kỉ niệm, cô hâm mộ nhìn Lý Tử Nhiễm, cô là người phụ nữ hạnh phúc nhát trên thế giới.

Có điều, so với chị họ mình, cô vẫn nhỉnh hơn một chỗ, ấy chính là biết thân phận của Diệp Quân Lâm.


Nghĩ đến đây, Tiêu Thắm trong lòng vui vẻ ngọt ngào.

Lý Tử Nhiễm nhìn về phía Tiêu Thắm hỏi: “Tiêu Thấm có chuyện gì thế?”
Tiêu Thám lắc đầu một cái: “Em không biết!”
Cô lúc ấy ở phòng tiếp khách, quả thật không biết.

Diệp Quân Lâm lên tiếng nói: “Lúc ấy anh nói chuyện riêng với nhà họ, Tiêu Thắm không có ở đó.”
“Ha ha ha…”
“Anh lấy thân phận gì chứ? Anh có tư cách cùng nhà họ Tiêu nói chuyện riêng sao?”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan cũng cười.

Lý Tử Nhiễm cho rằng Diệp Quân Lâm nói mạnh miệng, cũng không để bụng.

Buổi tối, Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan không rời đi mà ở lại.

Sáng sớm, bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Sau khi Lý Tử Nhiễm mở cửa, khuôn mặt hiện đầy vẻ không dám tin.

Tiêu Quốc Phổ, Tiêu Nhược Nguyên tới, còn đẩy Tiêu Thiên Long ngồi xe lăn đến.

“Các người đây là…”
Lý Tử Nhiễm mặt đầy nghi ngờ.

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan cùng đi ra ngoài, mờ mịt khó hiểu.

“Cô Lý, hôm nay nhà họ Tiêu chúng tôi là tới đặc biệt tới nói xin lỗi! Chúng tôi vì hành vi ngu xuẩn của Tiêu Thiên Long xin lỗi côI!”
Đám người Tiêu Quốc Phổ, Tiêu Nhược Nguyên cúi đầu thật thấp.


“Ầm!”
Tiêu Quốc Phổ cũng đồng thời một cước đá chiếc xe lăn lộn ra.

Thân tàn của Tiêu Thiên Long nằm trên đất, run rẫy sợ sệt nói: “Cô Lý, tôi… Tôi sai rồi, sau này… Cũng không dám nữa…
Mong cô tha thứ cho tôi!”
Giờ khắc này, ba người Lý Tử Nhiễm đầu óc trống rỗng.

Bọn họ bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, nhà họ Tiêu sẽ đến nói xin lỗi!
Diệp Quân Lâm nói đúng!!!
“Để tỏ lòng thành ý, chúng tôi xin gửi cô Lý Tử Nhiễm một ít, gọi là tiền đền bù tổn thất tinh thần! Bây giờ tiền có lẽ đã tới trong tài khoản công ty Hoa Đình.”
Tiêu Quốc Phổ nói.

Điện thoại di động của Lý Tử Nhiễm reo, kế toán công ty gửi tới, đúng là có tiền vào tài khoản.

“Mọi người mau đứng dậy đi!”
Máy đại nhân vật có trị giá mười mấy tỉ này đứng trước mặt khép la khép nép, khúm na khúm núm như vậy, tim của Lý Tử Nhiễm bị dọa đến đập thình thịch liên hồi, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan càng bị dọa sợ.

Tiêu Quốc Phổ hỏi: “Không biết cô Lý có chịu tha thứ cho chúng tôi không?”
“Tha thứ!”
Lý Tử Nhiễm nói.


“Quá tốt rồi, hẹn gặp lại cô Lý sau!”
Người nhà họ Tiêu vội vàng rời đi, Tiêu Thiên Long là bị kéo đi.

Lúc này, Diệp Quân Lâm uống một ly sữa bò nóng, chậm rãi đi ra: “Nói xin lỗi rồi à?”
“Diệp Quân Lâm sao anh làm được? Tôi… Trời ơi, Tiêu Quốc Phổ con người trị giá mấy chục tỉ kia lại tới nói xin lỗi!”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan tò mò nhìn Diệp Quân Lâm.

Lý Tử Nhiễm cũng cảm thấy càng ngày càng thần kỳ.

“Rất đơn giản, cùng người nhà họ Tiêu nói chuyện rõ ràng, bọn họ cũng là người biết nói phải trái!”
Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.

Chính xác là cùng người ta nói đạo lý.

Cảnh tượng ngày hôm qua như thể gác cây súng lên cỗ người ta vậy, không thể không đồng ý nói phải trái được chắc?.


Bình luận

Truyện đang đọc