“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi khai hét, là Trương Tùng con rễ Lý gia liên hệ với tôi! Đây là tin nhắn và lịch sử giao dịch!”
Lão Cửu lăn lộn trong giang hồ đã lâu, kinh nghiệm dày dặn, vội vàng nói hết chuyện về Lý gia.
Kỳ Lân đưa điện thoại cho Diệp Quân Lâm.
Sau khi đọc nội dung, mặt Diệp Quân Lâm sầm lại!
Lý gia tìm đường chết sao!
“Thiếu tướng chúng tôi chỉ là bị người ta lừa thôi, xin ngài hãy tha cho chúng tôi!”
Lão Cửu xém chút nữa tè ra quần, quỳ trên đất dập đầu lạy.
“Nghe nói các người phá bỏ rất nhiều tòa nhà ở đây, phá bao nhiêu thì phải sửa lại bấy nhiêu.
Bắt đầu từ ngày mai, tất cả sẽ đến công trường làm việc!”
“Ngoài ra, sẽ phải trả phí tổn thất tinh thần! 5 ngàn vạn tệ!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng, đồng ý hết, cho chúng tôi làm trâu làm ngựa cũng được!”
Lão Cửu nào còn lý nào để từ chối.
Sống sót được đã là may mắn lớn nhát rồi.
Kỳ Lân thiêu tướng nhặt con dao của Lão Cửu lên, tiện tay bẻ một cái, một con dao bầu đã biến thành phế liệu.
Lúc này đám người Lão Cửu Tiểu Đao còn kinh hãi hơn.
Chưa nói đến thân phận, với sức mạnh ấy, cậu ta một mình đánh lại cả một hai trăm người bọn họ cũng không thành vấn đề “Khỏi đợi đến ngày mai! Đêm nay bắt đầu làm luôn đi! Hy vọng sáng mai tôi sẽ thấy được hiệu quả!”
“Còn hệ thống thoát nước thải vẫn chưa hoàn thành, các người phụ trách việc đó?”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Phù!”
Bọn họ ai mà không hiểu hệ thống thoát nước thải là gì chứ?
Điều này đồng nghĩa với việc họ phải đi dọn phân.
Nhưng Lão Cửu nào dám cãi lại?
“Xin hỏi mối quan hệ giữa thủ trưởng và Lý Tử Nhiễm tiểu thư?”
Lão Cửu sợ hãi hỏi.
“Ò, cô ấy là vợ tôi!”
Diệp Quân Lâm trả lời.
“xịt Mọi người hít vào một hơi.
Hiểu ngay điều gì đang xảy ra.
Sau khi Diệp Quân Lâm và những người khác rời đi, rất nhanh sau đó Trương Tùng đã gọi điện.
“Cửu gia thế nào rồi? Tôi còn đợi để thanh toán nốt đây!”
Nghe đến đó, Lão Cửu như sắp nỗ tung.
“Trương Tùng, tao xử chết bà mày, mà hại anh em của tao què quặt, suýt chút nữa hại chết tao, ông đây muốn giết chết mày!”
“Mày đợi đấy, tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”
Lão Cửu gác máy.
Trương Tống bị dọa chết khiếp.
Lý Thiên Hạo hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lão Cửu nói anh em của ông ta đã bị đánh què quặt, ông ta thì suýt chết, còn nói không tha cho chúng ta!”
Trương Tùng bắt lực nói.
Cả Lý gia nghe vậy, suýt chút nữa bị dọa cho tè ra quần.
“Chắc chắn là do Diệp Quân Lâm làm, cậu ta làm như vậy là hại chúng ta rồi.”
“Cái nhà này đúng là độc ác! Ông nghĩ sớm muộn gì cũng phải rơi vào tay bọn họ! Đây không phải là thành tâm hại chúng ta sao?”
Lý Thiên Hạo giận dữ đập bàn dữ dội.
“Giờ nên làm gì?”
Lý Văn Phi lo lắng hỏi.
“Còn có thể làm gì khác nữa? Để cho cả nhà họ đi xin lỗi!”
Lý Thiên Hạo tức giận nói.
Ngày hôm sau.
Lý Tử Nhiễm và Lý Văn Uyên và các công nhân chết lặng khi đến công trường.
Vì công trường đang hoạt động nhộn nhịp.
Nhiều tòa nhà bị phá bỏ hôm đó đều đã được xây dựng lại.
Điều đáng sợ hơn là những công nhân đang chuyển gạch đều là những người đàn ông cởi trần xăm trổ.
“Những người này không phải những người hôm kia tới phá sao?”
Lý Tử Nhiễm nhận ra rằng những người chuyển gạch đều là bọn côn đồ đến gây rối ngày hôm đó.
Không thể tin được.
Những tên côn đồ này không thể làm việc kỹ thuật, nhưng những việc như chuyển gạch lại vô cũng thành thục.
“Chuyện gì thế này?”
Mấy người Lý Tử Nhiễm đều đang tự hỏi.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc bộ Đường trang chạy tới, phía sau có một đám đàn em.
Khiến máy người Lý Tử Nhiễm sợ hãi.
“Ý gì đây?”
Lý Văn Uyên mang cả dùi cui ra..