CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Lúc này, một vài người đàn ông mặc vest và đi giày âu đến.

Nhân viên bán hàng ngay lập tức chào hỏi: “Ông đến đây à?”
“Ừ, tôi đến đây để mua xe! Tại sao vậy? Tôi có phải lấy hẹn để mua xe không?” Một người đàn ông hỏi.

Nhân viên bán hàng ngay lập tức mỉm cười: “Không, anh làm ơn! Hãy đến bắt cứ khi nào anh muốn!”
Trương Nguyệt cười nói.

“Hả? Chờ một chút! Tại sao họ có thể mua xe?” Diệp Quân Lâm khó hiểu hỏi.

“Hừm, bởi vì bọn họ có thể mua được! Nhưng là anh không có khả năng!” Trương Nguyệt nói thẳng.

Một số nhân viên bán hàng khác cũng nhìn Diệp Quân Lâm một cách giễu cợt.

Loại người này sẽ không mua xe hơi.

Họ không cần phải lãng phí thời gian.

Diệp Quân Lâm vẻ mặt ủ rũ, lạnh lùng nói: “Gọi lãnh đạo của anh ra ngoài!
“Haha, anh muốn gặp lãnh đạo sao? Lãnh đạo đang bận!”
Trương Nguyệt chế nhạo.

“Bên ngoài ồn ào? Có chuyện gì sao?” Lúc này, một người phụ nữ khoảng ba mươi tui từ bên trong bước ra, mặc trang phục chuyên nghiệp, nhìn có chút uy nghiêm.


“Quản lý anh ấy không có khả năng mua xe nhưng anh ấy vẫn cưỡng bức đi vào!” Trương Nguyệt lập tức chỉ vào Diệp Quân Lâm.

Khi ánh mắt La Hiểu Man nhìn vào Diệp Quân Lâm, cô ấy bị sốc, sau đó cô ấy cười: “Ừ, đây không phải là chủ tịch Lâm sao?”
Diệp Quân Lâm mơ hồ nhớ tới La Hiểu Man này, sáu năm trước là một nhân viên bán hàng nhỏ.

Lúc đó cô ấy làm tất cả các công việc dọn dẹp của cửa hàng xe hơi.

Lúc đó, cô ấy đã quỳ xuống và mỗi lần nhìn thấy Diệp Quân Lâm, cô ấy gần như quỳ xuống vì anh ấy.

Bây giờ họ đều là quản lý.

“Ừm, là tôi, tôi tới đây mua xe, người của cô không cho tôi vào!” Diệp Quân Lâm nói.

La Hiểu Man mỉm cười: “Tôi nghĩ cô ta đã làm đúng! Tại sao muốn nhận anh vì không có tiền mua xe? Thời gian của chúng tiô không phải là quý giá sao?”
“Ai nói với cô rằng tôi không có tiền mua a ô tô?” Diệp Quân Lâm mỉm cười.

Chỉ cần anh ấy sẵn lòng, anh ấy sẽ mua một trong hàng trăm cửa hàng trên phố Ngân Hải.

“Cô nói tôi không có tiền?”
“Hahaha, Diệp Quân Lâm, anh đừng giả làm một con bê.

Tôi không biết thực lực của anh là gì sao? Anh vừa mới ra tù mà còn dựa vào vợ nuôi.


Anh vẫn muốn mua của tôi.”, “Mercedes- Benz? Anh có xứng đáng với nó không?”
Diệp Quân Lâm chế nhạo: “Đó là cách cô đối xử với khách hàng?”
La Hiểu Man chế nhạo: “Tôi làm vậy vì nó thực tế quá! Sáu năm trước, anh có giá trị hàng nghìn tỷ đồng, và tôi đã hành động như một con bò.

Nhưng bây giờ anh không là gì cả, tôi làm sao lại phải cười để đón tiếp anh?”, “Biến khỏi đây! Đây không phải là nơi mà anh nên ở! Thật tội nghiệp!” La Hiểu Man hét lên.

Cô chỉ cảm thấy cơ thể sảng khoái vô cùng.

Nó chưa bao giờ được sảng khoái như vậy.

Phải biết rằng để có được đơn hàng, trước đây cô ấy thực sự đã làm công việc chăn dắt cho Diệp Quân Lâm, với mong muốn được liếm sạch tất cả đôi giày da của anh ấy.

Bây giờ Diệp Quân Lâm đang rơi vào trạng thái tuyệt vọng, cô rất xấu hỗ.

Những người khác cũng chế nhạo và nói: “Ừ, đây không phải là nơi mà người nghèo đến đây! Anh, cùng lắm hãy mua xe điện đi, nhanh lên!”
Diệp Quân Lâm mặc kệ bọn họ, xoay người bước tới chiếc Audi của cửa hàng bên cạnh.

“Hahaha, anh đi nhầm đường rồi.

Chiếc Audi BMW bên cạnh có thể đắt hon của chúng tôi!” La Hiểu Man cười lớn.

“Quản lý, cô có muốn tôi đi theo không?” Trương Nguyệt cười hỏi.

“Không cần! Anh ấy không đủ tiền mua xe!” La Hiểu Man bước vào cửa hàng.

Khi đến cửa hàng Audi, anh ấy bước vào một cách thuận lợi.

“Thưa anh, anh muốn xem xe gì? Để tôi giới thiệu cho!” Nhân viên bán hàng cười hỏi.


Bình luận

Truyện đang đọc