CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Ông ta nói.

“Sếp, chúng tôi cũng căng thẳng! Toát mồ hôi từ lâu rồi!”
Những người khác hít một hơi thật sâu.

Những lạnh đạo tỉnh thành này ai cũng căng thẳng.

Vừa nãy bọn họ đi hỏi kinh nghiệm ở chỗ Chu Ngọc Hằng.

Chu Ngọc Hằng nói cho họ ba chữ: Tâm bình tĩnh.

Nhưng sao mà mọi người bình tính được?
Lo lắng muốn chết!
Mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra.

Không lâu sau, đoàn người Diệp Quân Lâm đã tới phía trước câu lạc bộ Ám Dạ.

“Brừm brừm brừm…”
Nhưng đúng lúc này, một trận tiếng động gầm gừ truyền tới.


Mười chiếc siêu xe chạy như bay mà đến.

Tất cả ngừng trước câu lạc bộ Ám Dạ.

Bọn họ chính là đoàn người Sở Thiên Truyền.

“Mời cậu Sở!”
Sau khi xuống xe, mọi người vây quanh Sở Thiên Truyền đi tới đẳng trước câu lạc bộ Ám Dạ.

“Ơ, cậu Sở, đây chính là thằng kial”
Đột nhiên, Trương Đông Húc nhìn thấy Diệp Quân Lâm.

Nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

“Là anh ta hả?”
Sở Thiên Truyền nhíu mày hỏi.

“Chính là anh ta đấy, cậu Sở! Kỹ thuật lái xe của tên này thực sự khủng bố!”
Mấy người đi theo Trương Đông Húc lập tức nói.

Sắc mặt Sở Thiên Truyền nhoáng cái liền thay đổi.


“Được, tôi mặc kệ anh ta là ai, chỉ cần có qua lại với Tiêu Thắm thì cho anh ta cút!”
Sở Thiên Truyền là thành viên của Thái tử đảng đấy, làm việc kiêu căng ngang ngược.

Mấy người Trương Đông Húc liếc nhau, sau đó nói ngay: “Cậu Sở, cậu nhìn nhát”.

Truyện Tổng Tài
Trương Đông Húc đi nhanh lên trước, ngăn cản đoàn người Diệp Quân Lâm.

“Này, đi đâu đấy? Đứng lại!”
Nhưng đoàn người Diệp Quân Lâm không quan tâm.

“Này này này, tai bị điếc à? Không nghe thấy à? Bảo các người đứng lại mà!”
Trương Đông Húc thình lình nói to lên, mở hai tay ra, ngăn cản đoàn người Diệp Quân Lâm.

Long Dã cùng với mấy người Hướng Văn Quân bực mình.

Trên địa bàn tỉnh thành, lại có người cản đường đi của họ.

Mẫu chốt là còn đi cùng tướng quân Côn Luân.

Mắt mặt!
Đám người Hướng Văn Quân rất bực mình!
Nói nhỏ, mất mặt trước mặt tướng quân Côn Luân.

Nói lớn, chính là thất trách!.


Bình luận

Truyện đang đọc