CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



“Đương nhiên các người có quyền tự do tổ chức sự kiện nhưng không đồng nghĩa với việc bản thân tự ý chiếm dụng tài nguyên, chặn hết tất cả các lối vào, đúng chứ? Nhiều người ra vào như thế này, thậm chí họ còn không phải vì các người mà đến đây.

Họ chỉ muốn ghé vào ăn cơm hoặc mua quần áo, vậy tại sao lại phải chờ đợi lâu đến như vậy?”
“Nếu trong mắt các người đặc quyền có thể sử dụng tùy tiện như thế, vậy thì ngày hôm nay trong khoảng thời gian tôi ăn cơm, tôi sẽ giới nghiêm toàn bộ nơi này.

Chỉ sau khi tôi dùng bữa xong, sự kiện mới được phép tiếp tục.

Thế nào?”
Đối diện với sự chất vấn của Diệp Quân Lâm, Tô Nguyệt và những người khác đều đồng loạt cúi đầu, không dám hé răng nói nửa lời.

Từ trước đến nay, thứ duy nhất mà bọn họ quan tâm khi tổ chức sự kiện chỉ có đặc quyền, lợi ích của riêng bản thân và của những người nồi tiếng.

Ngoài ra, chẳng ai chịu bỏ ra thời gian để xem xét đến những vấn đề của người khác.

Có lẽ trong mắt bọn họ, những người bình thường như vậy căn bản không đáng để cân nhắc chút nào cả.

“Thủ trưởng, chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi không nên tự ý chiếm dụng tài nguyên công cộng! Ở những sự kiện diễn ra sau này, chúng tôi cam đoan sẽ rút kinh nghiệm, xem xét toàn diện mọi thứ trước khi triển khai ạ!”
Tô Nguyệt chủ động lên tiếng xin lỗi.

Diệp Quân Lâm quét mắt nhìn một lượt xung quanh “Sự kiện hiện tại sẽ tạm ngừng, Vương Dã, trước tiên cậu đem bọn họ vê, môi người viêt mười ngàn từ tự kiêm điêm, sau đó tât cả mới được phép quay trở lại đây.”

“Cái gì co?”
Diệp Quân Lâm vừa dứt câu, tất cả mọi người đều choáng váng, bối rối nhìn nhau.

Bọn họ, những nhân vật nỗi tiếng hàng đầu, phải chính tay viết mười ngàn từ kiểm điểm?
Có nhằm lẫn hay không vậy?Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Nhưng mọi thắc mắc đều trở thành vô nghĩa khi mọi người trông thấy ánh mắt hung tợn của Diệp Quân Lâm, tất cả đều lựa chọn cúi đầu im lặng.

Sau cùng, Diệp Quân Lâm hướng mắt về phía Thái Chiến: “Còn cái loại đòi tự mình ăn phân như cậu, nhìn cậu thôi tôi cũng đã cảm thấy buồn nôn rồi.”
Thái Chiến khiếp đảm giương mắt nhìn.

Được một người với thân phận cao quý như vậy nhớ Kĩ, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.

Sau đó, Diệp Quân Lâm nhanh chóng rời đi.

Vương Dã dẫn đầu đoàn đội tiếp bước theo sau, những ngôi sao nỗi tiếng có mặt tại đó nối gót đi theo.

Khu mua sắm rất nhanh lại ồn ào náo nhiệt như cũ.

Diệp Quân Lâm rốt cuộc cũng được toại nguyện, hài lòng dùng bữa.

Chưa đầy bao lâu, Tiêu Thắm lập tức tìm đến Diệp Quân Lâm.

“Anh rễ, chắc anh không biết chuyện này đâu.

Ban nãy có một thủ trưởng quyền cao chức trọng tới đây để ăn cơm, ai ngờ đâu lại bị chặn đường.

Trong lúc tức giận, đối phương đã phát lệnh giới nghiêm sự kiện, sau đó còn dẫn toàn bộ người nổi tiếng đi nữa.

Mọi người còn truyền tai nhau là mấy ngôi sao kia phải viết bản kiểm điểm nữa cơ.

Tính ra bọn họ cũng xui xẻo quá đi.”
Tiêu Thắm ban nãy chen chúc trong đám đông hỗn loạn, mọi chuyện xem như nghe được đại khái, rất nhiều thứ cũng chỉ nghe từ miệng người khác nói ra mà thôi.

“Bọn họ bị như vậy là đáng đời.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng đáp lời.


“Nhưng em nghe nói thủ trưởng trông ngoại hình thì chỉ vừa hơn hai mươi mà thôi.

Anh rễ, thật sự có người trẻ như vậy mà đã lên được đến chức thủ trưởng rồi sao?”
“Thông thường người nắm giữ vị trí cao, chưa tính tới bằng cấp cũng đã ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi rồi.”
Tiêu Thấm khi nói về chuyện này còn tỏ ý nghi ngờ.

“Trong quân độ xem trong nhất chính là sự công bằng, người có năng lực sẽ được đề bạt! Cho dù tuổi tác có nhỏ đi chăng nữa thì việc ngôi ở vị cao vẫn là chuyện thường tình!”
Diệp Quân Lâm trực tiếp nói thẳng.

“À, thì ra là như vậy.”
Tiêu Thắm chép miệng tiếc nuối nói “Lần này không có cơ hội nhìn thầy thần tượng của em rồi.

Nhưng hôm nay cũng là ngày chú em mừng kỉ niệm bốn mươi năm.

Anh rễ, anh cũng đến dự đi.”
Vừa nghe đây chính là lễ kỉ niệm của nhà họ Tiêu, Diệp Quân Lâm không nói hai lời lập tức đồng ý.

“Được, không thành vấn đề.”
Trong trụ sở đào tạo và huấn luyện.

Vương Dã vừa mới hoàn thành xong công việc với đám người nổi tiếng, chuẩn bị đem báo cáo với Kỳ Lân.

Vậy mà dọc đường đi vừa vặn lại gặp Thẩm Hiếu Huy.

*Ơ kìa, sao cậu lại tới đây?”
Vương Dã và Thẩm Hiếu Huy từng cùng nhau học võ, sau đó lại tiếp tục học cùng lớp.


Mối quan hệ vốn dĩ khá gần gũi.

Thẩm Hiếu Huy lấy từ trong túi ra một tắm thiệp mời mạ vàng, mỉm cười mở lời.

“Công ty của thầy – Tiêu Quốc Phổ sắp tới đây sẽ tổ chức lễ kỉ niệm bốn mươi năm thành lập.

Thầy đặc biệt gửi thiệp mời tới cho chúng ta.

Mình và cậu chắc chắn sẽ nhận lời rồi, không phải thế sao?”
Vương Dã vươn tay nhận lấy thiệp mời, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Thầy vẫn còn nhớ chúng ta à?”
Hóa ra cả Vương Dã và Thẩm Hiếu Huy đều là học trò của Tiêu Quốc Phổ.

“Đương nhiên rồi! Hôm đó chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn học đến tham dự, chủ yếu vẫn là để hỏi han tình hình gần đây của thầy!”
Thẩm Hiếu Huy nói, đổi lại là cái gật đầu của Vương Dã.

“Vậy được, chúng ta cùng đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc