CHIẾN THẦN TRẤN QUỐC



Thẻ của mình là thẻ bạc, sao lại ngồi vị trí này?
Có vấn đề!
Tuyệt đối có vấn đè!
Từ lúc đi vào đã rất quái dị rồi!
“Diệp tiên sinh, cả ba người có hài lòng với sự phục vụ này không ạ?”
Nhiễm Diệu Thần hỏi.

Tắt nhiên hắn nhìn về phía Diệp Quân Lâm.

Diệp Quân Lâm cười nói: “Cũng được, cứ như vậy đi!”
Lý Tử Nhiễm sốt ruột hỏi.

Phương Tử Tình lạnh lùng nói: “Diệp Quân Lâm, anh nói bậy bạ gì đó? Ở đây anh có tư cách gì để nói? Anh có tư cách sao?”
Nhiễm Diệu Thần thấy vậy thì liền hiểu rõ.

Hai người phụ nữ này không biết thân phận Diệp Quân Lâm.

Hắn lập tức giảng hòa: “Phương tiểu thư đừng nóng giận, chỉ cần là khách đều là thượng đế của chúng tôi, có tư cách cả, thậm chí có thể đưa ra ý kiến.

Diệp tiên sinh vui là đủ rồi!”
Nhiễm Diệu Thần nhớ tới lời của Tiêu Nhược Phong cả người rùng mình, nếu Diệp Quân Lâm không vui, sẽ đem đầu hắn mà hầm canh.

Toàn bộ đầu bếp hoàng gia đều sợ Diệp Quân Lâm nổi giận a!
Nhiễm Diệu Thần cúi người nhìn Diệp Quân Lâm, hỏi: “Diệp tiên sinh có ý kiến gì không ạ?”
“Ý kiến là nhanh lên đồ ăn đi! Tôi đói rồi!”

Diệp Quân Lâm không kiến nhẫn nói.

Nhiễm Diệu Thần lập tức phát tay: “Nhanh đem đồ ăn lên! Đem đồ ăn tốt nhất lên đây đi!”
“Vừa đúng lúc!”
Nghe Diệp Quân Lâm tán thành, Nhiễm Diệu Thần rất hưng phán.

Hắn cúi đầu nhìn thấy giày da của Diệp Quân Lâm hơi bản, lập tức lấy khăn khom ngời lau giày da.

“Diệp tiên sinh, giày của ngài hơi bẳn rồi, để tôi lau giúp ngài!”
Phương Tử Tình cùng Lý Tử Nhiễm tròn mắt nhìn.

Bọn họ vô cùng khiếp sợ nhìn Nhiễm Diệu Thần đang ngồi xốm lau giày cho Diệp Quân Lâm.

Trời ạI Đây là chuyện gì thế?
Phương Tử Tình cùng Lý Tử Nhiễm đều hiểu rõ.

Nhiễm Diệu Thần là tổng giám đốc, là thân thích năm đời với hoàng gia, thân phận Nhiễm Diệu Thần rất cao.

Đây còn là sản nghiệp của Tiêu gia nha!
Người như vậy, chỉ cần các phú hào thấy cũng phải nễ mặt ba phần.

Thế mà lại tự lau giày cho Diệp Quân Lâm?
Diệp Quân Lâm kia có thân phận gì chứ?
Không thể tưởng tượng đượ!
c Khi mọi người đang ngây ra thì thức ăn đã bưng lên đầy bàn.


Phương Tử Tình nhìn thấy thì sợ ngây người.

Bởi vì đây không phải đồ ăn cô đặt trước.

Đây là đồ ăn quý nhất của đầu bếp riêng Hoàng gia!
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn đặc biệt quý hiếm!
Một bàn này phải mất hai mươi vạn!
Phương Tử Tình xấu hỗ cười nói: “Các người có phải nhầm lẫn không? Đồ ăn tôi gọi không phải đồ này nha!”
Nhiễm Diệu Thần cười: “Phương tiểu thư, Lý tiểu thư đừng vội.

Đây là món ăn ta miễn phí cho mọi người! Ba người có tư cách miễn phí sử dụng bếp hoàng gia! Bất cứ lúc nào! Không cần hẹn trước!”
Phương Tử Tình ngây ngần cả người.

“Đây là…Giám đốc, tôi chỉ là hội viên cấp bạc al”
Nhiễm Diệu Thần cười ha hả nói: “Không sao cả, ba người các ngài có thể hưởng quyền lợi của thành viên kim cương!”
Chuyện này làm Phương Tử Tình rất khó hiểu.

Lý Tử Nhiễm cũng nghi ngờ.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về Diệp Quân Lâm đang vô tư ăn uống kia.

Dường như vấn đề nằm ở chỗ hắn…
Phương Tử Tình nhịn không được hỏi: “Diệp Quân Lâm, anh có thân phận gì? Dường như vì anh mà chúng tôi mới được đãi ngộ này?”
Diệp Quân Lâm không nâng mặt lên nói: “Đúng, vì tôi!”
“Vậy anh có thân phận gì?”
Phương Tử Tình nuốt nước miếng, cả người vô cùng chờ mong.

Lý Tử Nhiễm cũng căng thẳng.

Diệp Quân Lâm xoa miệng, cười nói: “Vì cửa hàng này là của tôi, tôi muốn thế nào thì là thế đó!”
Vừa nói xong, không khí xung quanh như đông cứng lại..


Bình luận

Truyện đang đọc