Phác Thiên Tín đích thân tới Tô Hàng?
Tỉnh thành.
Trong trang viên nhà giàu số một.
Đây là nơi ở của Phác Thiên Tín.
Nhìn mấy người Phác Hải Trấn được nâng xuống xe.
Ông ta phẫn nộ!
Cực kỳ phẫn nộ!
Con trai cưng của mình bị đánh thành tàn phế?
Hai vệ sĩ cũng thành nửa chết nửa sống?
Đây là có người đang đánh vào mặt Tập đoàn Tam Hưng!
Trước kia, Viên Sơn Hà cũng không dám!
Dù là đám lãnh đạo tỉnh thành cũng không dám!
Bây giờ một Tô Hàng nho nhỏ, vậy mà lại xúc phạm uy nghiêm của Tập đoàn Tam Hưng ư?
Muốn chết!
Nhưng mà ngay cả Lý Đại Trung và Lý Đại Dũng cũngg đều bị phé.
Có thể thấy đối phương có thực lực không kém!
Rất có thể là mạnh hơn Viên Sơn Hà!
Bên mình phải mạnh hơn thì mới giải quyết được vấn đè.
“Ba, Tô Hàng có cao thủ! Chúng con bị thiệt rôi! Ba à, ba nhất định phải giúp con báo thủ!”
Phác Hải Trấn gào lên.
Sau khi Phác Thiên Tín suy nghĩ cặn kẽ, ông ra gọi điện thoại cho tập đoàn Tam Hưng ở tổng bộ Hàn Quốc: “Đề nghị tổng bộ giải quyết! Mời tiền bối Lee Jae Shik tới Hoa Hạ trấn thủ!”
Phác Thiên Tín muốn để cho Tập đoàn Tam Hưng độc bá ở tỉnh Giang Nam, cho nên không tiếc để đệ nhất Taekwondo Hàn Quốc tới Hoa Hạ.
“Ừ, được, chỉ cầm Lee Jae Shik tiên sinh đồng ý, thì có thể tiến lên!”
Tỉnh Giang Nam là một miếng thịt lớn, tập đoàn Tam Hưng không muốn từ bỏ.
Bỏ ra một cái giá, chắc chắn là không thành vần đề.
Trên một hòn đảo nhỏ nào đó ở Hàn Quốc.
Một ông lão tóc hoa râm đang ngồi câu cá.
Ông lão khí định thần nhàn, trên người có một loại khí tức tiên phong đạo cốt.
Ông lão giống như có ma lực.
Cần câu hạ xuống, đàn cá tập trung chỉ chít lại, hồi lâu mà vẫn chưa có rời đi.
Loại hiện tượng này không thẻ giải thích được!
Lúc này, đằng sau vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.
“Đại sư, không hay rồi! Hai người Lý Đại Trung và Lý Đại Dũng ở Hoa Hạ, bị người đánh phế bỏ rồi! Sống chết không rõ!”.