CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Cô ta quen Thanh Thanh lâu như vậy, mấy năm nay quả thật cô ta luôn ở cạnh Thanh Thanh, nhưng sao cô ta chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này. Hơn nữa cô ta cũng chưa từng nghe Thanh Thanh nhắc đến anh ta.

Bởi vì Sở Bách Hà quá kinh ngạc nên trong lúc nhất thời suýt chút nữa đã lỡ lời. Sau khi cô ta phản ứng lại liền vội vàng đổi lời lại: “Anh quen với cô cả nhà họ Đường?”

Lúc Sở Bách Hà hỏi ra câu này thì cậu ba Dương cũng nhìn thẳng về phía Thành thiếu chủ, rõ ràng cũng đang đợi câu trả lời của anh ta.

“Đương nhiên là quen rồi.” Thành thiếu chủ hơi nhướng mày, trả lời rất hùng hồn.

Cường hơi chịu không nổi rồi, từ lúc nào mà da mặt của Thành thiếu chủ lại dày như vậy?

Thành thiếu chủ có quen với cô cả nhà họ Đường sao?

Thành thiếu chủ còn chưa gặp cô cả nhà họ Đường nữa kìa. Nếu không tối này Thành thiếu chủ đâu cần hao tốn tâm trí để tìm cách trà trộn vào Hồng Nguyệt Lâu chứ?

Nghe được câu trả lời của Thành thiếu chủ, trong con mắt đang híp lại của cậu ba Dương càng lạnh thêm.

Người đàn ông họ Mặc này đúng là có quen biết với Hàn Nhã Thanh sao?

Sao anh lại không biết chút nào hết vậy?

Hơn nữa ngay cả Sở Bách Hà cũng không biết?

Khoảnh khắc này Dương Tâm Chiêu rất nghỉ ngờ người đàn ông này.

“Anh quen cô cả nhà họ Đường lúc nào? Tại sao quen nhau?” Rõ ràng Sở Bách Hà cũng không tin lời của Thành thiếu chủ lắm, bởi vì cô ta thật sự không nghe Thanh Thanh nhắc tới.

Lúc nãy cô ta còn tán gẫu với cục cưng Minh Hạo về tình hình mới của Thanh Thanh nữa đấy.

Lúc đó cục cưng Minh Hạo đã nhắc tới Viên Quân Doanh, nhưng người đàn ông này chắc chắn không phải là Viên Quân Doanh, bởi vì cục cưng Minh Hạo đã nói cậu ba Dương đã trực tiếp hạ gục luôn Viên Quân Doanh rồi, nhưng mà cậu ba Dương lại không hề quen người đàn ông trước mặt này.

Đương nhiên Viên Quân Doanh sẽ không khoe khoang thậm chí còn kiêu ngạo như vậy.

“Đây là chuyện của tôi và cô ấy sao có thể nói cho cô biết chứ?” Thành thiếu chủ liếc mắt nhìn Sở Bách Hà, sau đó lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, như có vẻ câu trả lời này là cố ý nói cho Dương Tâm Chiêu nghe.

Hơn nữa lời này của anh ta rõ ràng là mang chút mờ ám không rõ ràng.

“Cậu chủ, chúng ta nên đi ồi chủ rời đi.

‘ Cường đúng là nghe hết nổi rồi, anh ta cảm thấy anh ta phải nhanh chóng dẫn Thành thiếu “Gấp cái gì? Cậu không thấy tôi đang tán gẫu chuyện của Thấm Nhi sao?” Thành thiếu chủ liếc mắt nhìn Cường. Rõ ràng câu nói này của anh ta cũng là cố ý nói cho Dương Tâm Chiêu nghe, nhất là cách gọi kia.

‘Thấm Nhi!

Nghe thân mật cỡ nào!

Lúc cậu ba Dương nghe được cách gọi mà thiếu thành chủ cố ý khoe khoang lại đột nhiên bật cười.

Thấm Nhi?

Tất cả những ai có quan hệ tốt với cô ấy đều biết thân phận thực sự của cô ấy, và sẽ không bao giờ gọi cô ấy là Thấm Nhi.

Bởi vậy, người đàn ông này có lẽ không liên quan gì đến Hàn Nhã Thanh, cho dù bọn họ thật sự quen biết nhau thì mối quan hệ cũng hoàn toàn bình thường.

Cơn ghen của cậu ba Dương hoàn toàn biến mất, anh phớt lờ người đàn ông họ Mặc trước mặt này.

Chỉ là, anh Mặc này tối nay nhắm vào anh là sự thật, bây giờ xem ra lại là có liên quan đến Hàn Nhã Thanh nữa rồi, trong lòng cậu ba Dương ít nhiều vẫn nâng cao cảnh giác hơn.

“Lão đại, đã tính tiền cho cô Sở rồi” Cố Ngũ đã thanh toán cho cô Bách Hà rồi. Chỉ cần trong tay có tiền, thật ra mấy việc thanh toán này có thể làm rất nhanh.

“Đi thôi.” Cậu ba Dương không để ý tới Thành thiếu chủ nữa mà xoay người đi thẳng xuống lầu. Đương nhiên trong lòng anh vẫn nảy sinh nghỉ ngờ đối với người đàn ông họ Mặc này, mà một khi có nghỉ ngờ thì phải điều tra cho rõ ràng.

Chỉ là trước khi điều tra rõ ràng anh sẽ không manh động.

Sở Bách Hà mỉm cười với Thành thiếu chủ: “Anh Mặc gọi cô cả nhà họ Đường thân mật như vậy, phỏng chừng quan hệ của hai người cũng không tầm thường đâu nhỉ?”

Lời này của Sở Bách Hà vừa nghe giống như hỏi ngược lại, đương nhiên Sở Bách Hà cũng rõ ràng, những người có quan hệ tốt với Thanh Thanh sẽ không gọi cô ấy là Thấm Nhi.

Vì vậy anh chàng họ Mặc này lúc nãy dùng cách gọi cố ý khoe khoang ngược lại đã trực tiếp để lộ ra anh ta và Thanh Thanh hoàn toàn chẳng có liên quan gì cả.

Sở Bách Hà nói xong cũng không để ý đến Thành thiếu chủ mà bỏ đi luôn.

Sau khi cậu ba Dương rời đi, những người khác cũng bỏ đi theo.

“Vừa nấy tôi đã nói gì sai sao?” Thành thiếu chủ hơi ngớ người. Tại sao lúc nãy sau khi anh ta nói xong thì phản ứng của Dương Tâm Chiêu va Sở Bách Hà đều giống hệt nhau vậy?

“Thành thiếu chủ, tôi cảm thấy hình như cậu giống như là chữa lợn lành thành lợn què. Tôi cảm thấy cách gọi của cậu với cô Đường hình như có vấn đề.” Cường cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Cường nhìn ra sai làm của Thành thiếu chủ chính là ở chỗ cố ý khoe khoang cách gọi kia.

“Tại sao?” Lúc này Thành thiếu chủ cũng thật sự không rõ: “Cách gọi này không phải càng thân mật càng tốt sao? Không phải cô cả nhà họ Đường gọi là Thấm Nhi sao? Tôi gọi Thấm Nhi thì có gì sai?”

“Theo lý thuyết là không có sai, chỉ là nhìn phản ứng của cậu ba Dương và cô Sở kia chắc chản là có gì sai rồi, hơn nữa còn sai quá mức” Cường cũng không hiểu nhưng anh ta vẫn phân tích cho Thành thiếu chủ nhà mình biết.

“Nếu thật sự là như vậy thì chỉ có một khả năng đó chính là chúng ta đã bỏ sót thông tin vô cùng quan trọng” Giờ phút này, Thành thiếu chủ đã gác lại tâm trạng xem kịch vui, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

“Cậu đi điều tra lại những chuyện có liên quan đến cô cả nhà họ Đường” Trên mặt Thành thiếu chủ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, trong mắt cũng nghiêm túc hơn: “Bắt đầu điều tra từ Dương Tâm Chiêu”

Lúc trước anh ta đã từng điều tra chuyện của cô chủ nhà họ Đường nhưng công tác bảo mật của nhà họ Đường quá tốt, anh ta điều tra không được bao nhiêu.

Không chỉ là anh ta không tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào, mà ngay cả quản gia Trọng cũng không tìm ra được.

Cho nên lần này Thành thiếu chủ muốn đổi góc độ khác để điều tra. Nếu cô cả nhà họ Đường có quan hệ không tâm thường với Dương Tâm Chiêu vậy thì điều tra từ chỗ Dương Tâm Chiêu có lẽ sẽ có thu hoạch hữu ích.

Không thể không nói lúc Thành thiếu chủ bình tĩnh quả thật rất khôn khéo.

Sở Bách Hà đi thẳng vào thang máy, đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, bởi vì cục cưng Minh Hạo của cô ta vẫn đang đợi cô ta trên xe.

Sở Bách Hà ra khỏi thang máy, đi thẳng tới trước xe của cô ta, mở cửa ra thì nhìn thấy Đường Minh Hạo dang ngồi trong xe nhàn nhã chơi game.

“Cục cưng Minh Hạo? Suýt chút nữa dì đã không giữ được cái mạng nhỏ này rồi, thế mà con lại ngồi ở đây chơi game” Sở Bách Hà nhếch mép, nhịn không được oán giận: “Lần này, dì suýt chút nữa đã bị con hại chết rồi.”

Đường Minh Hạo để điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn về phía sau của Sở Bách Hà phát hiện chỉ có một mình Sở Bách Hà thì ánh mắt lóe lên nhanh chóng, vừa ngạc nhiên lại vừa thất vọng.

“Tại sao chỉ có một mình dì?” Đường Minh Hạo khẽ cau mày, khóe môi cũng khẽ mím lại.

“Con có ý gì? Không phải một mình dì thì còn ai nữa? Con đang đợi ai sao?” Sở Bách Hà hơi hơi sững sờ khi nghe thấy lời của Đường Minh Hạo: “Cục cưng Minh Hạo không phải con đang đợi cậu ba Dương đó chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc