CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1839

Khi ấy, cô và Bùi Dật Duy ở cùng một phòng hơn ba tiếng đồng hồ, Tư Đồ Không ở bên ngoài đợi suốt ba tiếng sao? Tư Đồ Không chịu đựng thế nào trong suốt ba tiếng đó chứ? Một người kiêu ngạo, độc đoán như anh ta… Liễu Ảnh vừa nghĩ tới đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Nếu lúc đó cô và Bùi Dật Duy thật sự phát sinh quan hệ, có khi nào Tư Đồ Không sẽ phát điên, có khi nào sẽ muốn giết cô luôn không?

Liễu Ảnh nghĩ lại liền cảm thấy mình như đi qua quỷ môn quan một chuyến. Khi đó, vẻ mặt Tư Đồ Không thật sự rất kỳ lạ, đúng là có vẻ kích động muốn giết người, nhưng khi nhìn thấy Bùi Dật Duy thì lại bình tĩnh lại, là do đã chắc chắn giữa cô và Bùi Dật Duy không xảy ra chuyện gì sao?

Dù hiện giờ Liễu Ảnh biết cô sẽ không phát sinh quan hệ với Bùi Dật Duy thì cô vẫn cảm thấy may mắn, Tư Đồ Không không hề thắng thừng phủ định cô, thế nên, từ đáy lòng mà nói, Tư Đồ Không vẫn tin tưởng cô sao?

Liễu Ảnh ôm mong chờ trong lòng, phải tin tưởng một người đến đâu mới có thể chấp nhận cô ấy và người đàn ông khác, còn là người đàn ông cô ấy từng thích, ở chung một phòng ba tiếng đồng hồ chứ? Dù sao thì, trong ba tiếng ấy, những gì nên xảy ra, không nên xảy ra, đều có khả năng xảy ra cả.

Liễu Ảnh nghĩ tới mức đau đầu, sao tình cảm giữa cô và Tư Đồ Không lại phức tạp đến vậy? Nếu giữa họ không có nhiều chuyện như vậy thì tốt biết mấy. Nếu năm xưa Tư Đồ Không không hại chết ba cô thì họ chắc chắn sẽ không tới mức như bây giờ. Nếu ba cô không chết, cô có thể thuyết phục bản thân chấp nhận Tư Đồ Không.

Liễu Ảnh phát hiện, trong thâm tâm mình vẫn không có cách nào chấp nhận Tư Đồ Không. Cái chết của ba cô mãi mãi là một rào cản không thể nào vượt qua trong lòng cô.

Dù cô tin, Tư Đồ Không thật sự yêu cô, vì cô mà có thể làm bất cứ chuyện gì, thế nhưng, người đã mất không thể sống lại.

Trong lòng cô không bao giờ có thể thật sự chấp nhận anh ta, không, dù cô cũng yêu Tư Đồ Không thì vẫn không có cách nào chấp nhận anh ta. Cô không thể tự lừa mình dối người, không thể yên tâm, thoải mái ở bên Tư Đồ Không được.

Liễu Ảnh vuốt ve bụng mình, hiện giờ không có cảm giác gì, không thể tưởng tượng nổi bên trong có một đứa bé, nhưng khi nghĩ tới đứa bé này, trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp, còn có dũng khí, khiến cô cảm giác được sức mạnh.

Dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ không dễ dàng dao động, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho đứa bé. Điều duy nhất có lỗi với đứa bé, có lẽ là không thể cho nó một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cô sẽ hết mình yêu thương đứa bé, để nó cảm nhận được sự ấm áp.

Liễu Ảnh mở điện thoại ra, nhấn vào phần tin nhắn, bên trong có hai tin Tư Đồ Không vừa gửi. Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn không xóa đi, có vài thứ, cô không nỡ vứt bỏ một lần nữa, chỉ có thể giữ lại trong lòng, nhớ kỹ từng chút một, rồi lại từng chút một giấu đi. Cô dao động rồi, không nên qua lại với Tư Đồ Không nhiều như vậy nữa, bọn họ, chỉ có thể là người qua đường, tiến thêm một bước để làm bạn bè bình thường, thế nhưng, tuyệt đối không thể là người yêu.

Vì “Thập Dạ Tàng” sắp tổ chức nên Mặc Thành và Đường Minh Hạo trở về trước. Tới Quỷ Vực Chi Thành một chuyến, Đường Minh Hạo cảm thấy thu được không ít điều bổ ích. Quỷ Vực Chi Thành không hổ là tổ chức lớn nhất thế giới, thiết bị bên trong đều là thứ tối tân nhất, nhân tài nhiều không đếm xuể.

Đường Minh Hạo cảm thấy, muốn làm lung lay tổ chức này là một chuyện vô cùng khó khăn, bao nhiêu năm qua, chắc hẳn không có ai nghĩ tới việc làm lung lay địa vị của tổ chức này.

“Sao thế, có thích Quỷ Vực Chi Thành không?” Mặc Thành mỉm cười hỏi.

“Thích ạ.” Đường Minh Hạo thẳng thắn trả lời. Lần này tới Quỷ Vực Chi Thành đã khơi dậy dã tâm của cậu bé, còn có chút tham vọng không rõ nữa. Hiện giờ cậu bé có một sự cuồng nhiệt kỳ lạ với Quỷ Vực Chi Thành. Nếu không phải vì “Thập Dạ Tàng” mười năm tổ chức một lần thì cậu bé sẽ không về sớm như vậy đâu!

Đường Minh Hạo có chút tò mò, sao Mặc Thành lại tin tưởng cậu bé như vậy, lại đồng ý dẫn cậu bé đi tham quan Quỷ Vực Chi Thành.

Hiện giờ hầu như khắp Quỷ Vực Chi Thành đều biết đến sự tồn tại của cậu bé, hơn nữa Mặc Thành còn cho cậu bé rất nhiều quyền lợi, có thể thỏa thích đi dạo ở Quỷ Vực Chi Thành. Đường Minh Hạo không hiểu, nhưng cũng không hỏi thẳng. Mặc Thành làm như vậy, chắc chắn có suy tính của riêng anh ta, không cần cậu bé phải lo lắng.

“Thế, cháu có hứng thú tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành không?” Ý cười trên mặt Mặc Thành càng sâu hơn, nụ cười hiền từ và vô hại khiến Đường Minh Hạo kinh hãi.

Cậu bé là một người ngoài, câu này của Mặc Thành là có ý gì, thăm dò sao? Nhưng vì sao phải thăm dò cậu bé? Đường Minh Hạo cảm thấy Mặc Thành sẽ không làm tổn thương cậu bé, nhưng cậu bé hoàn toàn không nghĩ ra được anh ta đang có dự tính gì.

“Chuyện này không thể nào đâu.” Đường Minh Hạo lạnh lùng trả lời, cậu bé chưa tới mức không biết thân biết phận, cậu bé không có quan hệ gì với Quỷ Vực Chi Thành cả, không thể nào tiếp quản quản Quỷ Vực Chi Thành. Hơn nữa, giờ cậu bé mới năm tuổi, nói ra có chút buồn cười.

“Nếu có thể thì sao? Nếu như, chú sẵn lòng giao Quỷ Vực Chi Thành lại cho cháu thì sao?” Mặc Thành cũng nghiêm túc trả lời. Từ khi anh ta gặp Đường Minh Hạo, sau khi xác nhận cậu bé là cháu ngoại của Trương Minh Hoàng thì anh ta đã có suy nghĩ này rồi. Quỷ Vực Chi Thành là tâm huyết của ba nuôi, có thể truyền lại cho cháu ruột của ông là tốt nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc