CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1824

Ngay lúc Liễu Ảnh suy nghĩ được rõ ràng điều này, cô bỗng thấy không biết phải làm sao. Nếu như chỉ là tình cảm của Tư Đồ Không đến từ một phía, cô có thể tránh xa anh ta một chút. Nhưng rõ ràng là Tư Đồ Không biết điều này mà vẫn không chịu buông tay. Vậy thì rốt cuộc là vì yêu cô, hay là vì không có được nên không muốn từ bỏ?

Liễu Ảnh cảm thấy đau đầu, bây giờ cô không muốn quan tâm tới vấn đề này, chỉ khẽ vỗ lưng Tư Đồ Không: “Tôi không sao đâu, đừng lo lắng.” Suy nghĩ rồi Liễu Ảnh lại bổ sung thêm một câu: “Đứa bé cũng không sao.” Vừa nói xong Liễu Ảnh liền muốn cắt đứt đầu lưỡi mình, cái này còn cần nói hả? Không hề cần mà! Giải thích như vậy cứ như thừa nhận đứa bé có liên quan tới anh ta vậy, nếu thế thì những việc trước đây mình làm chẳng phải đều là trò cười sao?

Tư Đồ Không biết ý nên không để tâm đến điều này, anh ta biết mình chỉ cần nhắc tới là Liễu Ảnh sẽ nổi giận ngay, cứ nghe thôi là được rồi. Huống hồ đây cũng là một hiện tượng tốt, cho thấy rằng Liễu Ảnh đang chấp nhận anh ta, còn tiện thể thừa nhận đứa bé này là con của anh ta. Sự thay đổi nho nhỏ này có thể tích từ ít thành nhiều, rồi Liễu Ảnh sẽ đặt anh ta ở tận đáy lòng thôi.

“Chỉ cần em không sao là anh yên tâm rồi. Em không biết lúc đó anh sợ hãi tới mức nào đâu.” Giọng nói của Tư Đồ Không dường như vẫn còn hơi run rẩy, động tác anh ta ôm Liễu Ảnh cũng không hề nhẹ đi.

Liễu Ảnh rất ít khi nghe thấy Tư Đồ Không thể hiện tình cảm rõ ràng như vậy, trong lòng hơi gợn sóng, nhưng rất nhanh đã bị Liễu Ảnh kiềm chế lại.

“Đừng lo lắng nữa, đã không sao rồi.” Liễu Ảnh khẽ cựa mình, Tư Đồ Không thuận thế buông cô ra, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Liễu Ảnh, chậm rãi cong môi nở nụ cười, nụ cười vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại thâm tình thư biển cả. Liễu Ảnh có chút choáng ngợp, Tư Đồ Không bây giờ thực sự không giống trước đây, thẳng thắn, rõ ràng, không còn quấn quýt mãi không tha, mà thay vào đó là dịu dàng, ăn mòn nội tâm của người khác từng chút một, khiến người ta không thể nào cưỡng lại được.

“Vết thương của anh…” Liễu Ảnh nhìn sang dấu vết trên áo sơ mi của Tư Đồ Không, cau mày lại, đúng thật là, chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả. Cô đi vào lâu như vậy rồi mà Tư Đồ Không cũng không biết đi xử lý một chút, đúng thật là!

Tư Đồ Không cứ như phản ứng chậm, đến lúc này mới phát hiện ra vết thương trên người mình, xuýt xoa một tiếng rồi tủi thân nhìn Liễu Ảnh: “Anh quên mất.”

Nhìn khuôn mặt của Tư Đồ Không, Liễu Ảnh không biết nên nói gì, chỉ đành khó chịu bảo: “Vậy bây giờ đi xử lý đi!”

“Được, nhưng mà em phải đi cùng anh.” Tư Đồ Không ngoan ngoãn nghe lời, nhìn Liễu Ảnh với vẻ mặt mong đợi.

Liễu Ảnh cảm thấy bực bội, cô có thể nhìn ra mục đích của Tư Đồ Không nhưng lại chẳng thể từ chối.

Ban nãy Tư Đồ Không đã cứu cô một lần, bây giờ cô mà từ chối thẳng thừng thì vô tình quá. Hơn nữa vết thương của anh ta không biết có nặng hay không, nhìn bên ngoài không rõ được.

Liễu Ảnh do dự mãi không quyết. Cô biết, tiếp xúc lần một thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, không thể nào cắt đứt được. Nhưng ánh mắt tràn ngập hy vọng Tư Đồ Không đang dần dần tắt ngấm trong lúc chờ đợi, vẻ mặt tổn thương của anh ta khiến Liễu Ảnh đau lòng. Cô cảm thấy trái tim mình cũng đau đớn theo, nhưng cô khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn không đồng ý.

Tư Đồ Không cười khổ nói: “Anh biết rồi, anh đi tìm người đưa em về trước đã, đừng lo, anh biết chăm sóc cho bản thân mình mà.” Anh ta không cưỡng ép cô ở lại, anh ta biết rõ, muốn khiến Liễu Ảnh mềm lòng thì chỉ có thể tỏ ra yếu đuối, nhưng lại không được thể hiện quá rõ ràng. Ví dụ như cũng không thể nói là để anh ta đưa cô về được, như vậy chỉ sợ Liễu Ảnh sẽ nổi giận rồi bỏ đi thẳng luôn, nếu vậy anh ta chẳng còn chỗ để mà khóc nữa, mất nhiều hơn được. Cho nên, anh ta chỉ tỏ ra yếu đuối một chút thôi, mà không dùng đạo đức để trói buộc Liễu Ảnh, có thể Liễu Ảnh sẽ do dự mà ở lại.

Đáng tiếc, anh ta đã đánh giá cao bản thân mình rồi, cũng đánh giá thấp Liễu Ảnh. Liễu Ảnh nhìn Tư Đồ Không, lại nhìn vết thương trên người anh ta, im lặng một hồi lâu rồi gật đầu: “Được, vậy tôi về trước đây, anh tự chăm sóc cho mình đi nhé.” Chân Liễu Ảnh bị thương nên cô cũng không miễn cưỡng, đồng ý để Tư Đồ Không cho người đưa cô về.

Tư Đồ Không trợn tròn hai mắt, người thay đổi không chỉ có một mình anh ta mà còn cả Liễu Ảnh nữa, không ngờ rằng anh ta đã nói tới mức đấy rồi mà Liễu Ảnh vẫn muốn rời đi, vì sao vậy chứ!

Tư Đồ Không tỏ vẻ không hiểu, mình đã nói sai gì sao? Không có mà, chỉ là muốn Liễu Ảnh ở lại chăm sóc mình, muốn cô ấy ở cùng với mình mà thôi. Nói đưa cô về chỉ vì phép lịch sự, không ngờ rằng Liễu Ảnh lại đồng ý ngay. Giờ cưỡi lên lưng hổ khó xuống, Tư Đồ Không cũng chỉ đành gật đầu, gọi điện thoại bảo trợ lý Giang tới đón Liễu Ảnh về.

Liễu Ảnh nhìn vẻ mặt bất mãn của Tư Đồ Không nhưng lại chỉ có thể chấp nhận để người khác đưa cô trở về. Cô cảm thấy tức cười, người này đúng thật là… tự làm tự chịu, trách ai được đây? Đương nhiên, cho dù Tư Đồ Không có bảo cô ở lại thì cô cũng chưa chắc sẽ ở lại.

“Anh xử lý vết thương cho cẩn thận đi nhé.” Liễu Ảnh mím môi nói. Tư Đồ Không lập tức mở cờ trong bụng, xem ra Liễu Ảnh vẫn quan tâm đến anh ta, hay là tạm thời xử lý vết thương, khiến Liễu Ảnh đau lòng trước đã?

Bình luận

Truyện đang đọc