CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Về phần Lâm Bối, đại vương tử biết rất rõ ràng nếu như Lâm Bối không muốn nói thì anh ta tuyệt đối sẽ không hỏi được một chữ nào.

Đại vương tử sờ lên mũi sau đó trở lại phòng của mình.

Hai người này quả thật khó hiểu quá.

Hai giờ chiều, dựa theo thời gian đã hẹn trước, ba người cùng nhau đi ra khỏi khách sạn.

Lâm Bối vẫn không thèm chớp mắt, nhìn cũng không thèm nhìn Đường Lăng một chút.

Lần này Đường Lăng cũng không có bất cứ bất mãn gì, trên mặt cũng không thấy có nửa điểm âm trầm, ngược lại khóe môi còn hơi cong lên.

Giả vờ à? Anh cũng muốn xem xem Lâm Bối có thể giả vờ đến khi nào nữa.

Lâm Bối càng cố gắng như vậy thì càng nói rõ có vấn đề...

Đại vương tử vì chuyện lúc nãy mà trong lòng có nghi vấn, cho nên cũng đặc biệt để ý đến Đường Lăng và Lâm Bối, nhưng mà đại vương tử phát hiện hai người bọn họ ai đi đường nấy, nói cũng không nói với nhau một câu nào.

Nhìn cứ như là hai người xa lạ.

Không đúng, hai người bọn họ chắc chắn là có vấn đề.

“Lâm Bối, hồi trưa này anh Đường lo lắng bệnh tình của em đi đến thăm em, sao em lại không mở cửa cho anh Đường vậy?” Hai mắt của đại vương tử đảo quanh, đột nhiên chuyển hướng hỏi Lâm Bối một câu.

Đại vương tử biết là anh ta trực tiếp hỏi thì hai người chắc chắn cũng sẽ không nói, cho nên anh ta muốn biết chút tình huống từ một khía cạnh.

Lâm Bối: “...”

Anh ơi, anh đây là đang đặc biệt bẫy em trai đó à?

Không, là đặc biệt bẫy em gái!

Đúng là anh ta hết chuyện để nói.

Đường Lăng nghe thấy lời nói của đại vương tử, khóe môi rõ ràng cong lên, đôi mắt hơi đổi cũng nhìn về phía Lâm Bối nhưng mà cười không nói.

Lời nói này của đại vương tử hỏi rất đúng ý anh.

Anh cũng muốn xem xem Lâm Bối sẽ trả lời như thế nào, dù sao thì đó cũng là anh ruột của Lâm Bối đã hỏi.

“Không muốn mở thì không mở thôi, có vấn đề gì không?” Lâm Bối ngước mắt nhìn lên, thấy khóe môi của Đường Lăng cong lên một độ cong giống như cười mà không phải cười, trong lòng lại bắt đầu phiền muộn. Tại sao vậy chứ, tại sao cô vừa nhìn thấy Đường Lăng thì không nhịn được mà tức giận?

Sao Đường Lăng lại đáng ghét như vậy chứ?

Lời nói này của Lâm Bối có thể nói là vô cùng tùy hứng, dựa vào mối quan hệ của bọn họ đối thoại như thế này hiển nhiên là không hợp lý, nhưng mà phù hợp với loại biểu hiện bình thường lúc ở trước mặt người ngoài của Lâm Bối.

Đường Lăng nhìn Lâm Bối, ừ, được, đủ tùy hứng, có cá tính!

“Không có vấn đề gì hết, em vui là được rồi.” Đại vương tử ngẩn người, lập tức bật cười, hôm nay cậu em trai của anh ta ăn phải thuốc súng hay gì vậy.

Vốn dĩ buổi chiều cũng không có chuyện gì quan trọng, sau khi xử lý chuyện chính xong thì đại vương tử liền đề nghị đi cưỡi ngựa.

Đương nhiên là Đường Lăng không có ý kiến, chỉ là anh cố ý nhìn Lâm Bối một chút, thân hình của Lâm Bối gầy nhỏ như vậy có thể cưỡi ngựa được à?

Đến sân đua ngựa, ban đầu Đường Lăng muốn chọn cho Lâm Bối một con ngựa nhỏ, nhưng mà Lâm Bối lại tự chọn cho mình một con ngựa cao lớn nhất.

Đường Lăng nhìn Lâm Bối dắt con ngựa ra, hai mắt hơi híp lại, ngựa ở trong sân đều đã được huấn luyện nên sẽ không xuất hiện trường hợp té ngã người.

Nhưng mà thân hình của Lâm Bối nhỏ bé mà lại chọn một con ngựa cao như vậy, cậu ta có thể leo lên được không.

Đường Lăng đang suy nghĩ liền nhìn thấy Lâm Bối nhảy một cái bay lên xoay người, nhanh chóng lên lưng ngựa.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, cực kỳ thuần thục, cực kỳ tiêu sái, cực kỳ đẹp.

Chính là động tác lúc nãy của Lâm Bối thật sự mang theo mấy phần khí phách của một người đàn ông.

Đường Lăng nhìn về phía cậu ta, hai mắt từ từ nheo lại, trong nơi sâu nhất của con ngươi có mấy phần suy tư.

Xem ra là tiểu vương tử này không đơn giản.

Đương nhiên là Đường Lăng cũng có lý do tin tưởng, lúc này Lâm Bối cố ý biểu hiện ở trước mặt của anh, Lâm Bối chính là cố ý biểu hiện bộ mặt khí phách cho anh nhìn.

“Anh Đường, anh cũng không nên coi thường người em trai của tôi nha, kỹ thuật cưỡi ngựa của nó rất cao luôn đó, đương nhiên nó không chỉ cưỡi ngựa tốt đâu, trình độ bắn cung cũng hạng nhất, hơn nữa nó cũng chơi xe đua hay lắm đó, trình độ đua xe của nó có thể vượt qua trình độ của những tay đua chuyên nghiệp.” Đại vương tử nhìn thấy Đường Lăng đang nhìn bóng dáng của Lâm Bối đến ngây người, anh ta bước tới, nhìn như là vô ý. Càng giống như là cố ý khoe khoang.

Đường Lăng di chuyển tầm mắt nhìn đại vương tử, nhìn thấy biểu cảm khoe khoang trên mặt của Đại Vương Tử, mắt của Đường Lăng lóe lên.

Khoe khoang cái gì chứ? Có cái gì tốt để khoe khoang?

Tương lai là người của ai còn chưa chắc đâu?

Nhưng mà những gì lúc nãy đại vương tử đã nói, Đường Lăng nghe vào trong đầu, những gì đại vương tử nói là dưới tình huống bình thường đều là sở thích của đàn ông.

Cho nên Lâm Bối cố ý biểu hiện tài năng đột xuất ở những phương diện này, từ đó che giấu thân phận thật sự.

Trình độ cưỡi ngựa của Lâm Bối quả thật là không tệ, Đường Lăng so tài với Lâm Bối một trận, Đường Lăng phát hiện ra trình độ của Lâm Bối gần như sắp vượt qua cả anh.

Cuối cùng Đường Lăng cũng chỉ dựa vào một chút ưu thế mới thắng được.

“Quả nhiên là kỹ thuật cưỡi ngựa của tiểu vương tử rất lợi hại.” Sau cuộc tranh tài, Đường Lăng nhìn Lâm Bối, trên mặt rõ ràng mang theo nụ cười, lời này là Đường Lăng thật lòng tán dương Lâm Bối.

“Cảm ơn sự khích lệ của anh Đường.” Lâm Bối cũng không khiêm tốn, còn đắc ý ngẩng đầu lên.

“Tôi vừa mới nghe đại vương tử nói tiểu vương tử bơi lội cũng rất lợi hại, đúng lúc tôi cũng rất thích bơi lội, ở đây cũng có bể bơi, không bằng chúng ta lại đi thi đấu một chút đi.” Đường Lăng nhìn Lâm Bối cười nhẹ một tiếng, chân thành đưa ra lời mời.

Lâm Bối liền giật mình nhìn gương mặt tươi cười của Đường Lăng, cô âm thầm hít vào một hơi, cô biết Đường Lăng chắc chắn là cố ý.

Anh cả biết từ xưa đến nay cô không bơi lội, cô là con gái, vẫn luôn là con gái giả trai, sao có thể đi bơi lội được chứ.

Vì để từ chối bơi lội, cô vẫn luôn nói dối là mình sợ nước.

Cho nên chắc chắn là anh cả sẽ không nói với Đường Lăng như vậy.

Rõ ràng là Đường Lăng đang nói dối.

Cái tên Đường Lăng này thật sự hèn hạ vô sỉ, rất âm hiểm!

“Xin lỗi nha, từ nhỏ tôi đã sợ nước rồi, cho nên không biết bơi, anh của tôi biết điểm này cho nên chắc có lẽ là anh Đường đã nghe lầm rồi đó.” Lâm Bối biết rất rõ là Đường Lăng đang nói dối, cô biết là Đường Lăng đang thăm dò cô.

Đương nhiên là cô cũng biết lúc này cô từ chối thì sẽ để Đường Lăng càng thêm hoài nghi, nhưng mà nếu như cô đồng ý, chờ lúc đến bể bơi rồi bước xuống nước, vậy thì cũng không lừa gạt cái gì được nữa.

Cho nên cho dù biết rõ cô từ chối sẽ làm cho Đường Lăng càng nghi ngờ cô hơn, nhưng cô cũng chỉ có thể từ chối bởi vì cô không còn lựa chọn nào khác.

“Từ nhỏ đã sợ nước rồi à?” Đường Lăng nhìn cô, lông mày có hơi nhướng lên, sau đó anh đột nhiên đi đến gần bên cạnh của Lâm Bối, thấp giọng nói: " Cậu sợ nước hay là sợ bị người khác phát hiện..."

Lúc Đường Lăng nói ra lời này hai mắt còn tận lực dò xét toàn thân của cô.

Cuối cùng ánh mắt của anh lại rơi vào chỗ nào đó ở phía trước của cô.

Lúc này cho dù là phía trước của cô cũng bằng phẳng, nhưng mà anh nhớ rõ đêm đó dáng người của người phụ nữ đó vô cùng tốt...

Cho nên cô là vì ngụy trang, vì không muốn để người ta phát hiện ra điểm khác thường, vậy mà cô đối với mình cũng đủ hung ác đó?

Nhưng mà cũng nói lên được người phụ nữ này rất cẩn thận.

Bình luận

Truyện đang đọc