CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1784

Tư Đồ Không nghi hoặc, anh ta chưa từng dốc lòng trong chuyện tình cảm bao giờ, chỉ có Liễu Ảnh khiến anh ta tốn nhiều tâm tư đến thế, vậy mà lại có kết quả như vậy. Không phải không oán hận, không phải không cam tâm, chỉ là nghĩ tới lúc bắt đầu, nghĩ tới cái chết của ba Liễu Ảnh, tất cả đều có thể lý giải, nhưng… trong lòng lại không có cách nào hoàn toàn chấp nhận.

Khi một người bỏ ra tình cảm thì đều hy vọng có thể được đáp lại xứng đáng, tôi thật lòng, làm những chuyện mình muốn và có thể làm, nhưng lại không nhận được thứ bản thân muốn, trong lòng không cam tâm. Nhưng, dường như khi thật sự hiểu ra, sẽ có rất nhiều người đều lặng lẽ rời đi, không phải không để bụng mà chỉ là đã chấp nhận sự thật này.

Liễu Ảnh im lặng một lát, gật đầu nói: “Không sai, ngay từ đầu tôi đã nói với chính mình, không cho phép mình động lòng, càng không thể yêu anh.”

Câu hỏi của Tư Đồ Không khiến trong lòng Liễu Ảnh đau xót, cảm giác này tới quá bất ngờ, Liễu Ảnh không muốn tìm hiểu kỹ nguyên nhân xuất hiện cảm giác này, lạnh lùng từ chối Tư Đồ Không, cô không cho phép bản thân thật sự có quan hệ gì với Tư Đồ Không, nhân cơ hội này một đao cắt đứt.

Tư Đồ Không nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Liễu Ảnh, đột nhiên bật cười, một người phải thờ ơ tới mức nào mới có thể bình tĩnh nói ra lời như vậy với người đã ở bên mình năm năm? Thời gian năm năm, giữa họ không có chút tình cảm nào, nực cười biết bao.

Nếu họ chỉ quen biết, không qua lại thì quan hệ năm năm cũng chỉ như gió thoảng mây bay, không lưu lại chút dấu vết gì. Vậy nhưng, anh ta và Liễu Ảnh, quan hệ thân mật, cùng chung chăn gối, vậy mà năm năm không lưu lại chút gì. Người ta nói lâu ngày sinh tình, dù không nảy sinh tình cảm thì cũng nên có những cảm xúc khác chứ? Nhưng Liễu Ảnh lại không có chút tình cảm nào, rốt cuộc là bản thân anh ta tàn nhẫn hay là Liễu Ảnh tuyệt tình hơn đây?

Tư Đồ Không cảm giác trái tim mình nhói đau từng đợt, giống như bị thứ gì đó bóp chặt, còn dùng kim châm, dùng dao cắt.

Sự đau đớn này, ban đầu chỉ ở sâu trong lòng, sau đó từng chút một lan tràn tới tứ chi, xâm nhập vào cốt tủy, cuối cùng lan ra toàn thân. Tư Đồ Không không kiềm được mà ôm lấy tim mình, để cơn đau đớn ngừng lại, nhưng… anh ta không thể, chỉ có thể để mặc nỗi đau chạy khắp cơ thể, đi qua mạch máu, đau đớn như dao cắt, không thể ngừng lại.

“Vậy nên, em muốn xa nhau… mãi mãi sao?” Tư Đồ Không bình tĩnh hỏi. Giữa họ, hình như không còn gì để nói nữa, hình như không còn sót lại điều gì. Tư Đồ Không nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Ảnh, chưa bao giờ thấy cô đẹp như lúc này, cũng chưa bao giờ thấy cô tàn nhẫn như lúc này. Tấm chân tình của anh ta bị Liễu Ảnh vứt bỏ, mà lúc vứt đi, cô còn cảm thấy tình cảm đó không đáng giá gì. Tư Đồ Không cảm thấy, làm người như anh ta, thật sự đáng buồn.

Tư Đồ Không thầm nghĩ, cả đời này, liệu anh ta còn có thể yêu một người khác nữa không? Có lẽ… là không. Anh ta đã dùng hết tình cảm với Liễu Ảnh rồi. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Liễu Ảnh chính là con rắn đó, không độc, không hại, thậm chí là con rắn mà anh ta chủ động trêu chọc, nuôi dưỡng suốt năm năm, không nỡ làm hại nó, nghĩ sau này sẽ đối xử tốt với nó, nhưng, anh ta đột nhiên bị con rắn này cắn, vào lúc anh ta để ý tới nó nhất, không trí mạng, nhưng đau lòng.

Liễu Ảnh giống như con rắn đó, dịu dàng ẩn náu ở bên anh ta, nhưng con rắn đó luôn khắc ghi, rằng bản thân mình thuộc về nơi khác, tất cả những gì nó làm, chỉ vì muốn rời khỏi anh ta để trở về nơi mình muốn.

Thứ Liễu Ảnh muốn cũng là rời xa anh ta, sống cuộc sống mà cô muốn. Cuộc sống đó không hẳn quá xa hoa, không hẳn quá thoải mái, nhưng so với ở bên anh ta, Liễu Ảnh không chút do dự lựa chọn cuộc sống đó, thoát khỏi anh ta, giống như thoát khỏi nguy hiểm.

Tư Đồ Không cảm thấy, anh ta sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Liễu Ảnh mang đi hết tình yêu của anh ta, cũng mang đi lòng tin và sự kiên định của anh ta với tình yêu, cùng với dũng khí yêu thêm một cô gái khác, nhưng… có thể anh ta sẽ chấp nhận một cô gái dịu dàng, yêu anh ta, họ sẽ sống vui vẻ bên nhau.

Có lẽ anh ta sẽ không yêu cô ấy, nhưng… anh ta cần tình yêu của cô ấy để làm chỗ dựa cho mình.

“Đúng, chúng ta rời xa nhau đi, tôi muốn rời đi, muốn sống một cuộc sống mới, anh cũng không cần tìm tôi nữa, cũng đừng cố chấp với tôi nữa, chúng ta, đều có thể sống một cuộc đời khác nhau.” Liễu Ảnh bình tĩnh nói, giữa cô và Tư Đồ Không, ngay từ đầu đã là một sai lầm, rời xa sớm sẽ tốt cho cả hai.

Liễu Ảnh không dám nhìn Tư Đồ Không, ánh mắt của anh ta quá đáng sợ, trong sự lạnh lùng mang theo vẻ tuyệt vọng, nụ cười mang vẻ trào phúng, cả người có chút dữ tợn, nhưng anh ta vẫn đứng yên không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm cô, giống như đang đợi cô đưa ra quyết định, cũng giống như… muốn hoàn toàn nhìn thấu cô. Liễu Ảnh không muốn đối diện với ánh mắt như vậy, dưới ánh mắt đó, cô dường như trở thành một người lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa.

Thế nhưng, chỉ có Tư Đồ Không chật vật thôi sao? Không, cô cũng chật vật, từ tâm hồn tới thể xác đều khó chịu. Sự ấm ức của cô hoàn toàn lộ ra trong mắt mẹ. Cô nhìn thấy bản thân mình trong suốt năm năm qua, dây dưa cùng Tư Đồ Không, nhận kẻ thù làm ân nhân, còn xảy ra nhiều chuyện với anh ta như vậy, dù sao cũng không cách nào xóa bỏ được. Mẹ cô cũng nhìn thấy rõ ràng. Liễu Ảnh nghĩ, sao họ lại thành ra như bây giờ chứ?

“Được… Anh tôn trọng quyết định của em.” Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh một lúc lâu, cuối cùng gật đầu.

Dường như muốn khắc sâu khuôn mặt này, con người này vào trong lòng, đồng thời ngăn lại máu tươi đang đầm đìa chảy ra. Thật nực cười, khi đó anh ta chủ động để Liễu Ảnh trong lòng, không màng tới điều gì, thậm chí không để ý chuyện ba cô hại chết ba anh ta, muốn cả đời giấu cô bí mật ba cô vì anh ta mà chết, lúc này, báo ứng ập đến với anh ta cả rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc