CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1853

Nếu chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà lấy bộ trang sức này, trong lòng cũng rất khó chịu. Đã vậy thì chẳng bằng để lòng được an yên, có thể nhìn thấy bộ trang sức này một lần nữa đã là tốt lắm rồi.

“Được, nghe theo cậu.” Hàn Nhã Thanh nói, dù sao thì cô cũng vì Liễu Ảnh nên mới muốn có được bộ trang sức này. Nếu như giờ Liễu Ảnh đã không để ý nữa, vậy thì cô cũng không cần phải có cho bằng được. Như Liễu Ảnh nói vậy, đồ vật chỉ là đồ vật, không thể quan trọng bằng tấm lòng.

Nhưng Hàn Nhã Thanh nhịn không được mà nhìn Tư Đồ Không một cái. Người này cứ ngồi ở đó không nói một câu nào, Liễu Ảnh và cô Nguyễn tranh đoạt ra sao, anh ta cứ như không nhìn thấy vậy, khác hoàn toàn với trước đây.

Cô rất tò mò, thứ mà bây giờ Liễu Ảnh thích bị cô Nguyễn lấy được, Tư Đồ Không có để ý hay không. Nhưng đây đều là chuyện của người khác, cô không cần thiết phải quan tâm.

Xung quanh mãi chẳng có ai ra giá. Chín mươi ba tỷ, vượt xa giá gốc của bộ trang sức này. Hơn nữa, trước đó cô Hàn và cô Nguyễn tranh đoạt nhau, bây giờ cô Hàn đã từ bỏ rồi. Bọn họ sẽ không ngu ngốc đi hét giá làm gì. Nếu như cô Nguyễn từ bỏ thì người nhận bộ trang sức này sẽ thiệt lớn luôn.

Tiếng cười khẽ của người phụ nữ trên khán đài vang lên: “Vậy thì bộ trang sức này sẽ có giá chín mươi ba tỷ. Chốt. Lát nữa, mời cô Nguyễn thanh toán. Có thể thanh toán dưới mọi hình thức.”

Giọng nói của người phụ nữ đeo mặt nạ cáo có cảm giác mềm mỏng, nhưng giọng điệu lại rất lạnh lùng, sự trái ngược này cũng không rõ rệt, ngược lại còn khiến những người xung quanh thấy thả lỏng.

Những đồ vật sau đó được bán rất nhanh, Hàn Nhã Thanh chỉ mua một chiếc đàn cổ, định để cho Vũ Kỳ chơi, Lâm Từ định đấu giá một viên pha lê màu hồng, nhưng lại bị Mặc Thành lấy mất.

May là Lâm Từ cũng không định tranh, cho nên giá cả cũng bình thường, nhưng Hàn Nhã Thanh rất hứng thú với hai người họ. Cô cảm thấy, viên pha lê này, cho dù là ai đấu giá được thì cũng đều thuộc về Lâm Từ thôi.

Buổi đấu giá kết thúc, Hàn Nhã Thanh dẫn Liễu Ảnh đi lấy đàn cổ, đúng lúc gặp cô Nguyễn. Cô ta nhìn thấy Liễu Ảnh đi tới, hơi nghiêng mình đụng vào Liễu Ảnh, may là có Hàn Nhã Thanh đỡ lấy.

“Nếu như mắt cô Nguyễn không tốt thì tôi đề nghị cô nên tới bệnh viện khám thử xem, đừng có đi đường tùy tiện đụng vào người khác.” Hàn Nhã Thanh lạnh lùng nói, cái trò cỏn con thế này, cô chẳng buồn bận tâm, chỉ cảm thấy phiền phức thôi. Hơn nữa bây giờ Liễu Ảnh đang mang thai, không thể đụng chạm lung tung được.

“Lời nói này của cô Hàn thú vị thật đấy, đường rộng như thế này, mỗi người đi một phía, cho dù có đụng phải thì cũng là hai người đụng phải nhau, sao có thể nói là vì một mình tôi được? Huống hồ tôi có đụng phải cô Hàn đâu.” Cô Nguyễn đắc ý nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Ảnh, châm chọc nhìn cô ấy.

Đừng tưởng rằng bám được vào nhà họ Đường thì thân phận địa vị sẽ thay đổi, suy cho cùng cũng chỉ là một cô chủ thất thế, hơn nữa vĩnh viễn cũng chẳng thể quay trở lại được như xưa.

Cô Nguyễn không hề coi Liễu Ảnh ra gì, cô ta được bà Tư Đồ chấp nhận, gả cho Tư Đồ Không chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Còn Liễu Ảnh, chẳng qua chỉ là một người cũ, không phải có câu nói đó sao?

Chỉ thấy người nay cười, đâu nghe người xưa khóc.

Liễu Ảnh quay đầu nhìn sang cô Nguyễn. Ban nãy cô ấy không muốn cãi nhau với cô ta, không phải vì sợ mà là cảm thấy không thoải mái. Không ngờ rằng cô Nguyễn lại chĩa mũi nhọn sang Hàn Nhã Thanh, điều này khiến Liễu Ảnh vô cùng tức giận.

“Đường rộng thế này mà cô Nguyễn lại áp sát vào tôi, mắt cô mọc trên người tôi à?” Liễu Ảnh vốn không để ý, nhưng cô ta nói Hàn Nhã Thanh khiến Liễu Ảnh cảm thấy là do bị mình liên lụy.

Thực ra, Liễu Ảnh không phải là kiểu người dịu dàng, bây giờ cô ấy muốn bảo vệ Hàn Nhã Thanh, giống như một con nhím nhỏ muốn đâm người bên cạnh vậy.

“Tôi áp sát vào cô?” Cô Nguyễn làm như kinh ngạc lắm mà hét lên: “Cô nhìn lại bản thân mình đi, có chỗ nào để tôi áp sát vào cô à? Đừng có ảo tưởng nữa, tưởng người khác muốn tiếp cận cô là coi trọng cô à?

Biết đâu, chỉ là muốn chơi đùa mà thôi?”

Câu nói lấp lửng của cô Nguyễn không chỉ tỏ ý khinh bỉ, coi thường Liễu Ảnh, mà còn châm chọc cô ấy quá đề cao bản thân. Tư Đồ Không tiếp cận cô ấy cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, trong lòng anh ta không có cô ấy. Nhắc nhở Liễu Ảnh đừng quá coi trọng bản thân.

Bình luận

Truyện đang đọc