CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1753

Cô đoán là Liễu Ảnh sẽ có rất nhiều điều muốn nói với mẹ Liễu nên không định ở lại, cô đứng lên nói: “Liễu Ảnh đã về rồi. Chắc là hai mẹ con có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Hôm nay cháu không ở lại đây nữa, hôm khác cháu lại đến thăm dì ạ.”

“Ấy?” Mẹ Liễu kinh ngạc: “Không sao đâu, dì và Liễu Ảnh có rất nhiều thời gian. Cháu ở lại thêm một lát đi.”

Hàn Nhã Thanh lắc đầu: “Thôi ạ, chồng cháu đến đón cháu rồi!” Nói đến đó Hàn Nhã Thanh lại bất giác nở nụ cười. Dương Tầm Chiêu đúng là… lúc nào cũng ghen được. Rõ ràng đã nói là đến chỗ Liễu Ảnh rồi, thế mà cứ một mực đòi tới đón cô. Chắc là có liên quan đến việc tặng quà cho thành chủ Trương Minh Hoàng chăng? Hàn Nhã Thanh thầm suy đoán, nhưng cô cũng không nói gì nhiều với hai mẹ con Liễu Ảnh.

Vừa nghe thấy Dương Tầm Chiêu đến đây, Liễu Ảnh liền mím môi. Vậy là không thể giữ người lại được rồi, đành gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta hẹn lần sau.”

Cô có chuyện muốn nói với Hàn Nhã Thanh, nhưng bây giờ không có cơ hội, chỉ có thể chờ sau này thôi.

Nhưng thực ra cũng không cần gấp gáp, cô còn chưa suy nghĩ kỹ càng.

Hàn Nhã Thanh gật đầu rồi rời đi. Dương Tầm Chiêu cũng vừa đến dưới lầu, hai người liếc nhìn nhau từ xa. Hàn Nhã Thanh nhướng mày, Dương Tầm Chiêu trầm mặc.

Nhưng khi cô vừa ngồi vào trong xe thì đã bị Dương Tầm Chiêu kéo qua hôn mãnh liệt. Anh thầm nghĩ vậy là ngày hôm qua cô vẫn chưa đủ mệt rồi, đến chiều đã có tâm trạng đi kiếm việc để làm. Anh về nhà mà lại không tìm thấy người đâu!

Hàn Nhã Thanh bất đắc dĩ đáp lại nụ hôn để trấn an anh. Hai người không nói gì, cứ vậy mà hôn nhau, lúc này tâm trạng Dương Tầm Chiêu mới tốt lên.

Trước đó anh đã hỏi Hàn Nhã Thanh tới đây làm gì, nên bây giờ không hỏi lại nữa, chỉ trực tiếp đưa cô rời đi.

Trong phòng, Liễu Ảnh đặt đồ xuống rồi nhào vào trong lòng mẹ Liễu. Những ngày qua, cô đã chịu đựng áp lực quá lâu rồi.

Có rất nhiều chuyện cô có thể nói với Hàn Nhã Thanh, nhưng lại không thể truyền cảm xúc tiêu cực đó của mình cho Hàn Nhã Thanh, không thể để cô ấy biết sự tuyệt vọng và mệt mỏi của mình, như vậy là không công bằng với cô ấy.

Hơn nữa, Hàn Nhã Thanh cũng rất bận, cô không thể để cô ấy phải lo lắng thêm nữa. Cho nên, trong mấy ngày nay cô vẫn luôn cố gắng chống đỡ. Nhưng bây giờ mẹ cô đã tới, cô như một con thuyền nhỏ lênh đênh cuối cùng cũng tìm thấy bến đỗ, có người mình có thể hoàn toàn dựa vào.

Liễu Ảnh dựa vào lồng ngực mẹ Liễu, vốn dĩ chỉ muốn tìm chút hơi ấm thôi, nhưng một khi tâm trạng được thả lỏng thì những điều ấm ức lại dần dâng lên, chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô. Liễu Ảnh lẳng lặng bật khóc nức nở.

Mẹ Liễu biết trong khoảng thời gian này Liễu Ảnh đã phải chịu rất nhiều nỗi ấm ức. Chuyện ba cô, chuyện năm năm qua luôn đè nén trái tim cô, có lẽ nhất thời cô sẽ khó mà chấp nhận nổi. Bây giờ cô lại phải lo lắng cho bà nữa, áp lực trong lòng Liễu Ảnh quá lớn.

Khó khăn lắm cô mới được yên tâm, nhưng lại không thể thoải mái trút hết ra. Lòng mẹ Liễu chua xót, bà vỗ lưng Liễu Ảnh, khẽ giọng nói: “Ảnh ngốc nghếch này, mẹ ở đây rồi, không sao đâu, mẹ sẽ luôn ở bên con.”

Liễu Ảnh đột nhiên khóc thành tiếng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không thể ngăn nổi. Tất cả những áp lực và ấm ức trong lòng mấy ngày qua đều được trút bỏ ra ngoài. Áp lực Tư Đồ Không gây ra cho cô, những chuyện dây dưa không rõ khiến cô vừa phiền lòng vừa ảo não, tất cả những điều trước đó cô chưa bộc lộ ra giờ đều được trút hết ra ngoài.

Nước mắt Liễu Ảnh như được xả van, cô cũng không cố kìm nén nên cả khuôn mặt đã ướt đẫm. Nãy giờ Liễu Ảnh vẫn dựa vào người mẹ Liễu, trên vai bà toàn là nước mắt. Mẹ Liễu cảm nhận được những giọt nước mắt của Liễu Ảnh, trong lòng cũng thấy đau đớn, khóe mắt cũng đỡ ươn ướt.

Cũng may là Liễu Ảnh không tiếp tục phát tiết nữa, cô không thể khiến mẹ mình lo lắng thêm, trút ra được một chút như vậy là đủ rồi! Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn mẹ mình, khóc nức nở nói: “Mẹ, con chỉ đang vui thôi, cuối cùng mẹ cũng ở bên cạnh con.”

Liễu Ảnh không nói trước đây mình đã khổ sở thế nào. Cô biết bây giờ mẹ cô chỉ quan tâm đến cô và em trai, không dám đặt mình vào chuyện nguy hiểm gì. Cho nên nếu Liễu Ảnh đã không nói gì thì bà cũng không đề cập tới.

Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh, tâm tư đứa trẻ này đã sâu sắc hơn trước rồi, còn biết che giấu suy nghĩ của mình nữa. Đây là chuyện tốt, ở bên ngoài sẽ không dễ bị tổn thương. Nhưng đây là con gái bà, đang ở ngay trước mặt bà, cô như vậy càng khiến bà thấy đau lòng hơn. Là do bà không thể cho con gái một môi trường sống yên ổn và an toàn nên cô mới biến thành như vậy.

Nước mắt của mẹ Liễu bỗng rơi xuống, năm năm qua thật sự đã khiến con bé phải chịu ấm ức rồi! Con bé luôn cho rằng mình đã cứu nhà họ Liễu, cứu người thân.

Bình luận

Truyện đang đọc