CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

Bởi vì tình huống của Hàn Nghiên Nghiên vô cùng đặc biệt, cho nên cảnh sát yêu cầu sắp xếp một phòng bệnh đơn.

Nữ cảnh sát đưa Hàn Nghiên Nghiên đến đây vẫn chưa rời đi, cô ta thấy Lưu Vũ và Hàn Trung Dung đi vào nên nói: "Mấy người là người nhà của Hàn Nghiên Nghiên sao? Vậy mấy người chăm sóc cô ta đi, tôi quay về trước, chờ cô ta tỉnh lại thì chúng ta sẽ đến ghi chép."

"Cô là cảnh sát?" Lưu Vũ nhìn cô ta, con ngươi nhanh chóng lóe lên.

"Phải, tôi là cảnh sát." Nữ cảnh sát cũng không nghĩ nhiều, trả lời rất tự nhiên.

"Đã bắt hết những người đó rồi sao? Tôi muốn nói là những người làm hại con gái tôi?" Lưu Vũ lại hỏi, lúc Lưu Vũ hỏi câu này thì tay rõ ràng run rẩy, bà ta sợ hãi, rất sợ hãi.

Cảnh sát cứu Nghiên Nghiên, có phải những người đó đều bị bắt hết hay không? Đến lúc đó bọn họ có khai bà ta ra hay không?

"Lúc chúng tôi tới thì những người đó đã chạy thoát." Nữ cảnh sát cho rằng bà ta tức giận vì không bắt được những người đó, cho nên đối mặt với câu hỏi của Lưu Vũ, nữ cảnh sát cảm thấy có chút xấu hổ, không nhịn được nói thêm một câu: "Nhưng cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách bắt được bọn họ, nhất định để bọn họ chịu trách nhiệm trước pháp luật."

"Được, được, cảm ơn cô." Lưu Vũ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không bắt được những người đó thì tốt.

Nữ cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt Lưu Vũ thay đổi thì hơi ngẩn người, nhưng cũng không nghĩ nhiều, sau đó rời đi.

"Cảnh sát chưa bắt được những người đó, cho nên chúng ta cũng không cần quá lo lắng." Hàn Trung Dung cũng nghe thấy nữ cảnh sát nói nên cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng nữ cảnh sát kia nói chờ Nghiên Nghiên tỉnh lại sẽ đến đây ghi chép, cho nên chờ Nghiên Nghiên tỉnh lại, bà phải dặn dò Nghiên Nghiên mấy câu, đừng để Nghiên Nghiên lỡ miệng nói ra." Hàn Trung Dung lại vô cùng tỉnh táo, nghĩ rất chu đáo.

Nhưng ông ta không hề nghĩ tới tình huống của con gái mình, càng không nghĩ tới tâm trạng và tổn thương của con gái mình lúc này.

Lưu Vũ híp mắt lại, trên mặt tràn đầy tàn nhẫn, sau đó cắn chặt răng: "Hàn Nhã Thanh, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta, tôi thề sẽ làm cho cô ta phải trả giá thật lớn..."

"Đúng, tuyệt đối không thể buông tha con khốn kia, chúng ta nhất định phải báo thù." Hàn Trung Dung nói một câu.

Lưu Vũ nhìn Hàn Trung Dung một cái, không nói thêm gì, nhưng trên mặt đầy độc ác, sau đó bà ta đi tới trước giường bệnh lắc lắc Hàn Nghiên Nghiên.

Lúc này sức lực của Lưu Vũ có hơi lớn, cũng không nghĩ tới Hàn Nghiên Nghiên có chịu đựng nổi hay không.

Nhưng bà ta lắc lắc như thế, Hàn Nghiên Nghiên thật sự tỉnh lại.

Hàn Nghiên Nghiên chậm rãi mở to mắt nhìn về phía Lưu Vũ, nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, cô ta cũng chỉ nhìn Lưu Vũ, không động đậy, không nói gì, cũng không có bất cứ phản ứng và cảm xúc nào.

Lưu Vũ thở phào một hơi, nhìn Hàn Nghiên Nghiên như vậy, bà ta cũng có chút đau lòng, nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn.

Lưu Vũ nhìn liếc ngoài cửa một cái, thấy cửa phòng bệnh vẫn đóng lại, bên ngoài cũng không có ai, Lưu Vũ hơi khom lòng đến gần Hàn Nghiên Nghiên nhanh chóng nói: "Nghiên Nghiên, con nghe mẹ nói, lát nữa cảnh sát tới ghi chép thì con phải nói Hàn Nhã Thanh cho người bắt cóc con, con phải khẳng định Hàn Nhã Thanh hại con thành như vậy."

Hàn Trung Dung ngồi bên cạnh nghe thấy Lưu Vũ nói thì con ngươi lóe lên, có chút kinh ngạc, nhưng sau đó trên mặt tràn đầy ý cười: "Ý kiến này hay đó, thật sự rất hay."

Ánh mắt Hàn Nghiên Nghiên vốn đờ đẫn, không có bất cứ phản ứng gì, nhưng khi cô ta nghe Lưu Vũ nói cũng có phản ứng, con ngươi Hàn Nghiên Nghiên rõ ràng tràn đầy oán hận làm cho người ta kinh ngạc.

Môi cô ta run lên, rõ ràng muốn nói chuyện, nhưng không phát ra được âm thanh.

Đêm qua đến sáng nay, hơn mười mấy tiếng, cô ta chịu đựng mấy người kia nên không thể nói chuyện.

"Nghiên Nghiên, hiện tại con không thể nói chuyện, có thể không nói, nhưng con nhất định phải nhớ rõ lời mẹ nói, con nhất định phải đẩy chuyện này lên người Hàn Nhã Thanh." Lưu Vũ nhìn Hàn Nghiên Nghiên có phản ứng, nhìn thấcô ta muốn nói chuyện, nhưng không thể nói ra được nên lập tức dặn dò vài câu.

"Lúc trước mẹ ở nhà kiểm tra máy giám sát, tối hôm đó Hàn Nhã Thanh và con cùng đi ra ngoài, sau đó bọn họ đưa con đi, con nói với cảnh sát là Hàn Nhã Thanh lừa con ra ngoài, sau đó sắp xếp bọn người kia bắt cóc con." Trong con ngươi của Lưu Vũ tràn đầy tàn nhẫn làm cho người ta sợ hãi, bà ta sợ Hàn Nghiên Nghiên nghe không rõ, còn dùng lực nắm vai lắc lắc Hàn Nghiên Nghiên: "Nghiên Nghiên, con nghe rõ chưa?"

Đôi mắt Hàn Nghiên Nghiên chớp một cái, sau đó chậm rãi gật đầu, động tác của cô ta rất nhỏ, nhưng cô ta vừa động đậy, không biết đụng đến vết thương làm cho cô ta vô cùng đau đớn.

Hiện tại trên người đầy vết thương, chỗ nào cũng đau, những người đó tra tấn cô ta mười mấy tiếng, những người đó tìm đủ cách tra tấn cô ta.

Cô ta rất đau khổ, thật sự khó chịu, mà những chuyện này do Hàn Nhã Thanh làm hại, cho nên cô ta muốn báo thù, cô ta nhất định phải báo thù.

"Thật là tốt quá." Lưu Vũ thấy Hàn Nghiên Nghiên gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, rõ ràng bà ta không chú ý tới Hàn Nghiên Nghiên đang đau khổ.

Hơn nữa, Lưu Vũ cũng không quá quan tâm nỗi đau của Hàn Nghiên Nghiên, trong lòng Lưu Vũ chỉ muốn Hàn Nghiên Nghiên vu oan cho Hàn Nhã Thanh, chuyện này chắc chắn sẽ gây ồn ào, một khi lớn chuyện thì những video của Hàn Nghiên Nghiên đã đè xuống kia lại được đào lên, lại truyền đi khắp nơi, thậm chí càng mạnh hơn lần trước.

Chuyện đó đối với Hàn Nghiên Nghiên mà nói là một sự tổn thương nặng nề hơn, nhưng Lưu Vũ không nghĩ tới những thứ đó.

Hiện tại Lưu Vũ chỉ nghĩ cho bản thân mình.

Lưu Vũ đứng lên nhìn về phía Hàn Trung Dung, chậm rãi nói: "Chờ cảnh sát đến đây ghi chép, chúng ta sẽ vu oan cho Hàn Nhã Thanh."

"Được, tôi nghe bà, lần này bà phải lên kế hoạch cho tốt, không được có sai sót." Hàn Trung Dung gật đầu, tán thành với cách làm của Lưu Vũ.

"Yên tâm, lần này nhất định sẽ không có sai sót, đến khi Hàn Nhã Thanh bị bắt thì Hàn Thị là của chúng ta." Lưu Vũ vẫn luôn dòm ngó tài sản nhà họ Hàn.

Con ngươi của Hàn Trung Dung sáng lên, ông ta liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, cách này tốt, cách tốt nhất rồi."

Trên mặt hai người nở nụ cười, lúc này bọn họ không hề quan tâm Hàn Nghiên Nghiên.

Hàn Nghiên Nghiên nằm ở trên giường nghe Lưu Vũ nói thì con ngươi lóe lên, trên mặt chứa đầy khổ sở, nhưng sau đó cô ta nghĩ tới chỉ cần có thể đối phó Hàn Nhã Thanh là được, chỉ cần có thể báo thù là được.

Bình luận

Truyện đang đọc