CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Bởi vì đây là bí mật giữa hai ba con chúng ta mà." Phản ứng của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ rất nhanh nhẹn, lý do này cũng vô cùng ổn.

Mẹ đã dạy không được nói dối, cô bé cũng không muốn nói dối, cho nên những chuyện không thể nói cô bé lựa chọn không nói.

"Được." Cậu ba Dương nghe được lời của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ trên mặt không nhịn được mỉm cười, đồng ý rất nhanh. Con gái anh yêu cầu như vậy đương nhiên anh phải đồng ý rồi.

Con gái của anh nói cái gì thì chính là cái đó!

Mắt anh lại nhìn về phía tòa nhà Hàn thị. Lúc này Hàn Nhã Thanh đã bước vào trong không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa.

Cậu ba Dương hơi híp mắt lại. Con gái của anh lớn như vậy rồi mà Hàn Nhã Thanh vẫn luôn giấu anh, lại cứ không cho anh biết những chuyện liên quan đến con gái?

Tạm thời không cho Hàn Nhã Thanh biết vừa vặn cũng hợp ý anh. Anh thật muốn xem lúc nào thì Hàn Nhã Thanh sẽ dự định nói cho anh biết?

Ừm, bây giờ thì chỉ số IQ của cậu ba Dương cũng từ từ khôi phục lại rồi. Cuối cùng anh cũng đã nghĩ tới những chuyện khác, cũng nghĩ tới Hàn Nhã Thanh rồi.

"Ba tốt nhất, con yêu ba nhất." Đường Vũ Kỳ reo lên, sau đó hôn lên mặt Dương Tầm Chiêu một cái.

"Cục cưng, con cũng phải đồng ý với ba một chuyện được không?"

Cậu ba Dương được con gái hôn, vẻ mặt hài lòng mỉm cười. Chỉ có điều anh lại nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng. Anh nghĩ tới chuyện Viên Quân Doanh hẹn Hàn Nhã Thanh, cũng nghĩ đến những người hâm mộ xung quanh Hàn Nhã Thanh kia.

Bây giờ anh vẫn chưa kết hôn với Hàn Nhã Thanh nhưng bên cạnh cô không thiếu đàn ông. Lần trước nếu không phải có người báo tin cho anh, anh cũng không biết chuyện Hàn Nhã Thanh hẹn hò với Viên Quân Doanh.

Cậu ba Dương nhớ tới việc bây giờ anh vẫn chưa kết hôn với Hàn Nhã Thanh. Trước đây, nhà họ Đường vì hai cụ già nhà họ Dương mà trút giận lên anh, không đồng ý cho anh kết hôn với Hàn Nhã Thanh.

Ngày hôm nay hai cụ già nhà họ Dương ầm ĩ như vậy, anh cảm thấy khó khăn hơn, xa vời hơn.

Anh cưới vợ quá khó, mà vợ của anh lại quá xuất sắc. Anh mấy kẻ thích hái hoa bắt bướm kia sẽ thừa lúc vắng mà vào.

Cho nên anh nhất định phải đề phòng toàn diện. Người của nhà họ Đường đề phòng anh nên anh không thể tùy tiện ra vào nhà họ Đường. Vì thế trong trường hợp Hàn Nhã Thanh ở trong nhà họ Đường anh sẽ không kịp biết, không kịp hiểu rõ tình địch, từ đó anh sẽ không đề phòng kịp.

Cho nên anh cảm thấy anh phận của gián điệp này khong ai thích hợp hơn con gái của anh.

Ừm, cậu ba Dương đã khôi phục hoàn toàn chỉ số IQ của mình, đã trở lại dáng vẻ khôn khéo và xấu bụng trước kia.

"Ba có yêu cầu gì?" Đường Vũ Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt mang theo vẻ tò mò, cảm xúc của trẻ em thường hiện rõ hết lên mặt.

"Con giúp ba canh chừng mẹ. Nếu có người đàn ông nào ngay lập tức." Bởi vì người nhà họ Đường quản lý quá nghiêm ngặt, thậm chí anh cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh. Nếu có được một gián điệp như thế này thì đúng là không gì tốt hơn.

Chắc hẳn công chúa nhỏ nhà anh sẽ rất bằng lòng phối hợp với anh.

"Nhưng đó là tự do của mẹ, người khác không thể can thiệp, ba cũng không được." Nhưng cậu ba Dương đã ý phối hợp với anh.

Hoặc là trong lòng công chúa nhỏ nhà anh, ba vẫn không quan trọng bằng mẹ.

Đương nhiên quan điểm này của công chúa nhỏ vẫn rất đúng đắn, dưới sự dạy dỗ của Hàn Nhã Thanh, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ có quan niệm đúng sai rất rõ ràng.

Cậu ba Dương nghe công chúa nhỏ từ chối thì hơi ngạc nhiên, nhưng anh lại không hề dự định từ bỏ.

Nếu dễ dàng từ bỏ có phải trừ mẹ ra, ba là người đẹp nhất không?" Cậu ba Dương xoay người của Đường Vũ Kỳ lại nhìn về phía anh. Anh mặt đối mặt với Đường Vũ Kỳ, bắt đầu từ từ dẫn đắt cô bé.

Cũng bắt đầu chiêu trò của Dương thị anh.

"Ừ." Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhanh chóng gật đầu không hề có bất kỳ do dự gì về điều này.

Ba của cô bé rất đẹp trai, rõ ràng trong lòng cô bé thật ra ba vẫn không đẹp trai bằng anh trai, nhưng cô bé lại không thể nhắc chuyện của anh trai với ba, cho nên cô bé liền tạm thời thừa nhận ba là đẹp trai nhất.

"Có phải ba là người giỏi nhất không?" Cậu ba Dương hài lòng, tiếp tục dẫn dắt.

"Ừm, bà là giỏi nhất." Đường Vũ Kỳ cảm thấy điều này không cần trai vẫn còn nhỏ không so được với ba.

"Có phải ba là người lợi hại nhất không?" Lúc này nụ cười trên mặt cậu ba Dương càng thêm nồng đậm, tiếp tục bẫy công chúa nhỏ.

"Ừm, ba đúng là lợi hại nhất." Đường Vũ Kỳ tiếp tục gật đầu, trên mặt rõ ràng là rất tán thành. Tuy ba cô bé mang đến cho cô cảm giác vừa ngốc vừa đần, nhưng cô bé không thể thừa nhận việc rất đau lòng.

Hơn nữa chú Mộ Dung cũng nói ba cô bé là lợi hại nhất.

Vì vậy cô bé cứ tạm thời thừa nhận trước đã.

"Có phải ba là người có tiền nhất không?" Cậu ba Dương thấy con gái nhà mình lại tán thành anh như thế, thì trong lòng vui như mở hội, chỉ có điều anh vẫn tiếp tục bẫy cô bé.

"... Ừm, ba hẳn là có rất nhiều tiền." Đường Vũ Kỳ hơi do dự cũng không biết được, chỉ có điều chắc chắn có rất nhiều là đúng rồi.

Chú Mộ Dung cũng nói ba có rất nhiều, rất nhiều tiền.

"Như vậy có phải chỉ có ba mới xứng với mẹ con không?" Cậu ba Dương cảm thấy mình dẫn dắt cũng gần đủ rồi, cuối cùng mới nói đến điểm quan trọng.

Đường Vũ Kỳ nhìn anh, hai mắt nhanh chóng chớp chớp, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: "Ừm."

Ba ba nói chắc chắn là đúng rồi.

"Cục cưng có muốn nhà chúng ta ở bên nhau không?" Cậu ba Dương thấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Đường Vũ Kỳ, liền nhịn không được muốn cười. Đứa bé này đúng là quá dễ thương cũng quá thông minh.

Công chúa nhỏ quá thông minh cho nên cũng sẽ không dễ dàng lừa gạt như vậy cho nên chiêu này của cậu ba Dương phải làm đến nơi đến chốn.

"Ừm, sau khi nghe được câu này, Đường Vũ Kỳ lập tức reo lên.

Trước kia, cô bé không có ba. Cho nên mỗi khi nhìn thấy con nhà người ta được ở bên cạnh ba mẹ, cô bé đúng là rất hâm mộ bọn họ.

Cô bé muốn có ba, có mẹ và đương nhiên còn muốn anh trai nữa. Cô muốn cả nhà ở cùng nhau.

"Cho nên cục cưng phải giúp ba một tay, giúp ba đuổi những người bên kia đi rồi một nhà của chúng ta mới có thể ở chung với nhau được. Đương nhiên nếu ngay cả bản thân cục cưng cũng không đuổi đi được thì nói cho ba biết, chúng ta cùng nhau đuổi." Cậu ba Dương lại quay lại vấn đề vừa rồi.

Rất rõ ràng câu nói sau cùng của cậu ba Dương mới là trọng điểm.

Bình luận

Truyện đang đọc