CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1921

Mười giờ tối, người trên đảo đều đã trở về nhà mình, cả con phố trở nên vắng vẻ thậm chí không thấy bóng một ai. Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh tò mò, nếu người dân trên đảo đều đi ngủ hết, vậy thì sao họ lại biết được có người khác sẽ xuất hiện?

Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh kiên nhẫn chờ đợi, từng giây từng phút trôi qua, đến hơn mười một giờ, quả thật là có người xuất hiện, hơn nữa không chỉ có một người. Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh quay sang nhìn nhau, cẩn thận bám theo sau.

Hai người đều rất biết cách che giấu dấu vết của mình, đi sau một lúc rất lâu nhưng cũng không bị phát hiện, nhưng tới một ngã ba đường, tự nhiên người phía trước không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đợi một lúc rồi phát hiện ra không phải hai người bị những người kia phát hiện ra mà cố tình tránh đi. Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu bước ra nhìn xung quanh, một ngã ba bình thường không có gì kỳ lạ cả. Hàn Nhã Thanh cẩn thận quan sát xung quanh, nếu như Minh Hạo thực sự bị bọn chúng bắt đi thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

“Bên này!” Hàn Nhã Thanh khẳng định nói, Dương Tầm Chiêu đi sang, phát hiện ra một dấu vết không rõ ràng lắm, giống như không cẩn thận quẹt qua khi đi đường. Đây là điều mà Hàn Nhã Thanh đã dạy riêng cho Đường Minh Hạo, nhất định sẽ không bị người khác phát hiện ra.

Dọc theo đường đi, mỗi lần hai người cảm thấy chuẩn bị sắp mất dấu vết của Đường Minh Hạo thì lại tìm thấy được một ký hiệu, nếu như không chú ý nhìn kỹ nhất định không thể nhìn ra được. Dương Tầm Chiêu phát hiện ra mình càng ngày càng bái phục Hàn Nhã Thanh, cô luôn có thể đem tới những điều bất ngờ cho anh.

“Chính là phía trước.” Hàn Nhã Thanh nhìn mấy toà nhà phía trước, trầm giọng nói. Nhất định Đường Bách Khiêm sẽ không ở đây một mình, xung quanh đây chắc chắn sẽ có người. Cô không dám vội vàng đi vào, những người còn lại có lẽ phải mất nửa ngày nữa mới có thể tới đây. Hi vọng trong nửa ngày đó không xảy ra chuyện gì.

“Đi nào, chúng ta về trước đi.” Dương Tầm Chiêu quan sát xung quanh, chỉ đi một lần là anh có thể nhớ được nơi này. Hiện giờ chỉ có hai người là anh và Hàn Nhã Thanh, còn bên của Đường Bách Khiêm thì ít nhất cũng phải có mấy chục người, không thể đánh rắn động cỏ được. Hơn nữa mục đích chủ yếu của Đường Bách Khiêm là Hàn Nhã Thanh, chắc chắn không thể để cô rơi vào tay anh ta như vậy.

“Được.” Hàn Nhã Thanh cũng rất bình tĩnh, chỉ e rằng hiện giờ Đường Bách Khiêm vẫn không biết họ đã tới đây. Chỉ còn đợi những người khác đến là có thể đánh gọn một mẻ rồi.

Trở lại địa điểm đã hẹn trước, Mặc Thành và Lâm Từ vẫn chưa quay lại, Hàn Nhã Thanh cũng không lo lắng lắm, đây là một nơi xa lạ, sẽ không có ai chủ động nhắm vào họ, có lẽ là gặp chuyện gì đó thôi.

Đúng là Lâm Từ và Mặc Thành đã gặp chuyện gì đó, nói chính xác là mấy người Lâm Từ dẫn theo đi tới một nơi thờ cúng, cô bước từng bậc thang lên trên, tự nhiên cảm thấy vô cùng quen thuộc giống như mình đã từng đến đây.

“Cô là ai, tại sao lại ở đây?” Cơn gió sắc lạnh từ đằng sau thổi tới, có người đang nói chuyện.

Lâm Từ quay đầu lại, người kia vô cùng kinh ngạc: “Cô… không, không đúng!” Người kia lẩm bẩm một mình. Lâm Từ nhíu mày, cô làm sao? Lần đầu tiên cô tới đây mà, tại sao người này lại có cảm giác như đã từng nhìn thấy cô vậy.

“Tôi không nên xuất hiện ở đây sao? Tôi cảm thấy tôi thuộc về nơi này. Bây giờ, tôi về nhà rồi.” Lâm Từ nói, người trước mặt có vẻ rất già nhưng nhìn lại giống như chỉ mới bốn, năm mươi tuổi.

Không biết ánh lửa xuất hiện sau lưng cô từ khi nào. Trong ánh lửa, khuôn mặt của Lâm Từ trở nên rất kỳ quái.

Biểu cảm trên gương mặt của đại trưởng lão biến mất. Lúc nãy, bà ta không nhìn thấy rõ, ở đằng xa có một gương mặt với góc nghiêng rất giống Mặc Địch, ba của Linh, người đã chết trong tay của bà ta.

Nhưng bây giờ nhìn lại, hai người có vẻ không giống nhau chút nào, nhưng khuôn mặt của Lâm Từ trong mắt của bà ta lại trở nên vô cùng gớm ghiếc.

Gương mặt này chẳng hề quen thuộc, nhưng lại khiến cho bà ta cảm thấy như mình đã từng gặp ở đâu. Hình như… trong một bức tranh nào đó, một bức tranh đã bị lãng quên từ lâu. Hình như trên đó còn viết, đây là khởi đầu và kết thúc của hòn đảo Xích Lê này.

Đại trưởng lão sửng sốt đứng như trời trồng, bà ta ngây người hỏi: “Cô là…”

Bình luận

Truyện đang đọc