CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU



“Em hỏi anh tại sao à?” Dương Tầm Chiêu nhìn cô với ánh mắt đầy hung dữ, cô còn hỏi anh vì tại sao lại phát điên à?
Bản thân cô làm những chuyện đó mà cô không biết sao?
Hiện giờ anh mới là bạn trai của cô, còn là ba của hai đứa con cô.

Vậy mà anh gọi điện thoại cho cô, cô chỉ lạnh nhạt trả lời một chữ “Ừm”, rồi toàn tâm toàn ý lo cho Bùi Dật Duy.
Dựa vào cái gì?
“Em không hỏi anh thì hỏi ai nữa?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy câu hỏi của anh vô cùng kỳ quặc, anh đang tức giận, anh đang phát điên, cô không hỏi anh thì hỏi ai nữa.

Trước đó anh gọi điện cho cô rõ ràng vẫn còn bình thường, nói chuyện cũng chẳng có vấn đề gì, giọng điệu cũng tự nhiên như thường, lúc cúp máy anh vẫn đang chờ cô.

Giờ mới hơn một tiếng đồng hồ trôi qua thôi, sao lại thành ra thế này?
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì của cô, anh cảm thấy trong ngực nghẹn một cục, tức lên không được, tức xuống chẳng xong.

Anh không nói gì nữa mà trực tiếp cúi đầu xuống hôn cô.
“Dương...” Hàn Nhã Thanh vừa định nói tiếp, nhưng lại cảm thấy bờ môi đau đớn.
“Dương Tầm Chiêu, anh là chó đấy à? Sao lại còn cắn người nữa.” Hàn Nhã Thanh có hơi bực bội, hôm nay người này phát điên cái gì vậy chứ.
“Anh không những cắn, mà anh còn muốn ăn em luôn.” Lúc nói Dương Tầm Chiêu đều gằn hết giọng lên, anh buông bờ môi cô ra.

Nhưng ngay sau đó anh liền bế thẳng cô lên, bế cô tới phòng nghỉ ngơi ở bên trong.
“Dương Tầm Chiêu, anh thả em xuống trước đã, em cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện cho tử tế.” Đương nhiên Hàn Nhã Thanh biết anh muốn làm cái gì, bây giờ quan hệ giữa hai người bọn họ đã xác định rồi, vốn dĩ đã định đi nhận giấy kết hôn cho nên Hàn Nhã Thanh cũng không khước từ chuyện này.
Nhưng tình huống bây giờ không hề phù hợp mà!
“Bây giờ không nói vội.” Vốn dĩ Dương Tầm Chiêu cảm thấy cũng nên nói chuyện tử tế với cô nhưng bây giờ anh cảm thấy không cần thiết nữa.

Với lại bây giờ anh cũng không muốn nói chuyện với cô, anh chỉ muốn làm chuyện anh muốn làm thôi.

Trong thời gian hai người nói chuyện, Dương Tầm Chiêu đã bế Hàn Nhã Thanh vào phòng nghỉ rồi.

Anh nhấc chân lên đóng sập cửa phòng lại, sau đó đè ngửa cô xuống giường.
Tuy rằng bình thường Dương Tầm Chiêu rất ít khi tới đây làm việc, nhưng đồ đạc trong văn phòng vẫn đầy đủ, thiết bị cũng đều là tốt nhất.

Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi mím lại không nói gì cả, đương nhiên sự im lặng lúc này cũng chính là thừa nhận.
“Có đáng không hả?” Hàn Nhã Thanh không nhịn nổi cười nữa, anh thực sự tức giận vì chuyện của Bùi Dật Duy sao, còn khiến bản thân tức giận tới mức đó nữa, có đáng không chứ?
“Sao lại không đáng chứ, em giúp anh ta hết sức mình như vậy.

Không những giúp anh ta, mà còn muốn quản lý công ty giúp anh ta nữa.” Sắc mặt cậu ba Dương trầm xuống rõ rệt, sao lại không đáng chứ?
Anh cảm thấy đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.
“Bây giờ anh ta xảy ra chuyện như vậy, là bạn bè, em không thể mặc kệ được...” Hàn Nhã Thanh nhận thấy được cậu ba Dương thực sự tức giận rồi, đúng thật là đang ghen.

Nhưng Bùi Dật Duy xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, Liễu Ảnh còn gọi điện cho cô, cô không thể mặc kệ được.
Nếu như cô không đứng ra giải quyết, có khi chuyện giữa Bùi Dật Duy và Bùi Doanh đã bị lộ ra ngoài rồi.


Chuyện đó không thể nào để lộ ra ngoài được, chắc chắn sẽ hủy hoại Bùi Dật Duy.
“Bạn bè? Hai người là bạn bè gì? Em với anh ta là bạn à?” Cậu ba Dương lại thẳng thừng ngắt lời cô, lúc này có thể nghe ra được sự lạnh lùng rất rõ ràng trong giọng nói của anh.
Hàn Nhã Thanh nghẹn lời, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi này của Dương Tầm Chiêu như thế nào nữa.
Cô và Bùi Dật Duy là bạn sao?
Trước đây cô từng yêu đương với Bùi Dật Duy nhưng bây giờ đã chia tay rồi, đã kết thúc rồi, lần trước cô cũng đã nói rõ ràng với Bùi Dật Duy.
Cũng có lúc Bùi Dật Duy sẽ hơi cố chấp, nhưng cũng không phải kiểu người có đánh chết vẫn phải quấn chặt lấy.

Từ đó về sau, Bùi Dật Duy đã không còn liên lạc với cô nữa.
Đương nhiên, vốn dĩ cô cũng không có ý định có quan hệ gì với Bùi Dật Duy nữa.

Nhưng bây giờ Bùi Dật Duy xảy ra chuyện như vậy, lẽ nào cô thực sự chỉ nhìn mà mặc kệ ư?.


Bình luận

Truyện đang đọc