CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

"Sao cháu không hiểu chuyện thế này hả?" Bà cụ Dương sốt ruột, nếu không nghĩ đến đây là con của Tầm Chiêu thì bà cụ thật sự muốn đuổi đứa bé này ra ngoài. Đứa bé này chẳng biết lễ phép gì cả, cũng chẳng hiểu chuyện gì sất, tất cả đều do Hàn Nhã Thanh không biết dạy, tất cả đều là trách nhiệm của Hàn Nhã Thanh, đều là lỗi sai của Hàn Nhã Thanh.

"Ban nãy mọi người đều thấy lớp trang điểm trên mặt ông cụ Dương, vết bầm trên môi cũng là vẽ lên, thế nên lau một cái là sạch, sắc mặt nhợt nhạt của ông cụ Dương cũng là vẽ mà ra, vì thế mới khiến cho màu da mặt và cổ của ông cụ Dương không trùng nhau." Lần này Đường Minh Hạo không hề để ý đến bà cụ Dương, nó chẳng muốn giữ lại tình cảm với bà cụ Dương nữa, nên lúc này nó nói thẳng và rõ ràng.

Đường Minh Hạo nói xong câu này, hô hấp của ông cụ Dương nằm trên giường cũng thay đổi rõ ràng, hiển nhiên là khá tức giận.

"Cháu đến đây để quấy rối! Sao cháu vô giáo dục thế hả?" Bà cụ Dương cũng rất tức giận, hơn nữa trong lòng bà cụ Dương cũng lo lắng, tuy ban nãy mọi người cũng phát hiện vài điều bất thường, nhưng ít nhất là không ai thẳng thừng chọc thủng. Như thế thì chuyện này còn có đường lui, với khả năng của bà ta thì hoàn toàn xoay chuyển được.

Dù sao thì phóng viên vào lúc trước đều thuộc mấy công ty truyền thông luôn có hợp tác với nhà họ Dương bà ta, không được sự đồng ý của nhà bà thì phóng viên không dám viết bừa.

Còn mấy người phóng viên đi vào sau cùng với đứa bé này thì chắc chắn chỉ là thuộc mấy công ty truyền thông nho nhỏ thôi, đương nhiên giải quyết dễ dàng.

Nhưng lúc này đứa bé nói thẳng thừng ra thế kia, rõ ràng thế kia, chuyện này chắc chắn sẽ trở nên phiền toái.

Bà cụ Dương biết bây giờ phải nghĩ cách ngăn cản Đường Minh Hạo, tuyệt đối không được cho Đường Minh Hạo nói tiếp.

"Nếu mọi người còn có nghi ngờ gì thì có thể lau hết lớp trang điểm trên mặt ông cụ Dương." Đôi mắt đen láy của Đường Minh Hạo lập tức nhìn về bà cụ Dương: “Bà cụ Dương, bà dám không ạ?"

Giọng nói của Đường Minh Hạo lúc này tuy vẫn rất non nớt, nhưng nó lại có một sự kiên quyết khiến người ta không dám cãi lại.

Nhất thời bà cụ Dương cũng hãi hùng, lời nói sắp nói ra rồi thế mà bà cụ Dương lại phải nuốt ngược vào trong.

"Cháu nghĩ chắc chắn bà cụ Dương không dám đâu nhỉ? Bởi vì một khi lau đi lớp trang điểm trên mặt ông cụ Dương thì mọi chuyện đều bại lộ. Không chỉ bại lộ chuyện ông cụ Dương giả vờ ngất đi, mà rất nhiều chuyện khác cũng bại lộ." Đôi mắt của Đường Minh Hạo vẫn nhìn bà cụ Dương, tuy có một đôi kính đen nhưng vẫn khiến người ta vô hình thấy áp lực.

Tuy Đường Minh Hạo còn nhỏ nhưng khí tràng không hề yếu, rất có khí thế.

Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt lóe lên, dáng vẻ của cậu chủ nhỏ lúc nãy cực kì giống lão đại, đúng là quá lợi hại, không hổ là con trai của lão đại.

"Cháu đừng có nói bậy, cháu đi được rồi đó, nơi này không chào đón cháu." Đôi mắt của bà cụ Dương híp lại, rõ ràng là hết kiên nhẫn nên lại bắt đầu đuổi Đường Minh Hạo.

Bây giờ bà ta biết đứa bé này là con của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh nên cho rằng thân phận cậu chủ nhỏ Diêm Môn mà nó nói lúc trước là giả, dù sao thì Diêm Môn không thể nào là của Tầm Chiêu được. Vì thế bà cụ Dương cảm thấy chắc chắn lúc đó đứa bé này đang phô trương thanh thế, chắc lại là thủ đoạn của Hàn Nhã Thanh đây.



Hàn Nhã Thanh đúng là quá gian xảo, bà ta đúng là đã đánh giá thấp thủ đoạn của Hàn Nhã Thanh.

"Nếu hôm nay cháu đã đến đây rồi thì nhất định phải làm rõ chuyện này. Cháu nghĩ chắc chắc mọi người ở đây cũng muốn biết rõ rốt cuộc chuyện là sao." Ánh mắt của Đường Minh Hạo lại chuyển sang những phóng viên đó.

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi cũng muốn biết rõ rốt cuộc chuyện là sao." Người phóng viên rất biết cách ăn nói cùng đi vào và bị Đường Minh Hạo chỉ đích danh đó liên tục gật đầu hùa theo lời nói của Đường Minh Hạo.

"Bà cụ Dương, tôi xin phép được hỏi, rốt cuộc chuyện này là sao?"

"Bà cụ Dương, rốt cuộc chuyện ông cụ Dương là thật hay giả đây?"

"Tóm lại là ai đã vẽ lên mặt ông cụ Dương vậy? Tại sao phải làm thế? Rốt cuộc thì chuyện này là sao? Bà cụ Dương có thể đưa ra một lời giải thích hợp lí không ạ?"

Sau đó phóng viên đó nhanh chóng chuyển sang hỏi chuyện bà cụ Dương, mỗi một câu hỏi đều rất trực tiếp và sắc bén.

Khi trước vì nhất thời xảy ra nhiều chuyện quá, ông cụ Dương giả vờ, thân phận của đứa bé này, rồi đứa bé này còn nói mình là người nhà họ Dương nên anh ta cực kì bối rối. Đương nhiên là vì bọn họ vừa vào thì bảo vệ nhà họ Dương cứ đứng bên cạnh họ, không cho bọn họ phát sóng trực tiếp, cũng không cho bọn họ tùy tiện chụp ảnh, càng không cho họ đăng tin tức gì lên mạng, nói thật anh ta thật sự rất bực mình.

Tuy anh ta chỉ là phóng viên của một công ty truyền thông nhỏ, nhưng đến nay chưa hề bực bội như thế, nên lúc này Đường Minh Hạo vừa lên tiếng, anh ta chính là người đầu tiên đứng ra ủng hộ.

Người phóng viên này tin tưởng tất cả những gì Đường Minh Hạo nói, gồm cả thân phân là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn, vì thế nên anh phóng viên này cảm thấy bà cụ Dương chẳng có gì đáng sợ, anh ta hoàn toàn có thể ôm đùi cậu chủ nhỏ Diêm Môn. Tuy là chân của cậu chủ nhỏ Diêm Môn này nhỏ quá, còn ngắn nữa, nhưng thế cũng không sao, có tác dụng là được rồi.

"Bà cụ Dương, bà có thể nói rốt cuộc chuyện này là sao không?" Những phóng viên khác thấy anh phóng viên đó lập tức hỏi nhiều câu thẳng thừng sắc bén thế nên cũng không nhịn được. Tuy rằng bọn họ đều hơi e ngại nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà cụ Dương, nhưng bọn họ càng muốn đào được tin tức, bóc ra tin tức giá trị.

Lúc này, chuyện này đúng là một tin tức đáng giá đây.

"Mọi người đừng nghe thằng bé này ăn nói hàm hồ, nó chỉ là một thằng con nít thôi." Bà cụ Dương nghe phóng viên hỏi thì vừa tức vừa sốt ruột, bà ta thật sự không ngờ chuyện lại thành thế này, biết trước sẽ thế này thì bà ta tuyệt đối không cho phóng viên vào.

Lúc đó bà ta không nên cho thằng bé này vào.

"Nếu bà cụ Dương không muốn nói thì để cháu nói cho." Đường Minh Hạo không muốn nghe những lời giả tạo đó của bà cụ Dương nữa, nó cũng không muốn tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian, nó muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó về nhà sớm một chút.



Về nhà họ Đường, đó mới là nhà của nó, đó mới là căn nhà ấm áp, nơi đó có em gái của nó, mẹ của nó, có cả ông cố bà cố, có ông cậu, bà mợ, đó mới là người nhà của nó.

Đương nhiên bây giờ đang ở chỗ ba, cuối cùng thì giờ đây cả nhà nó đã có thể cùng chung sống rồi.

Tất cả phóng viên ở đây nghe được lời nói của Đường Minh Hạo thì gần như đồng thời lập tức đưa micro tới trước mặt Đường Minh Hạo.

Những phóng viên e ngại khi bị bảo vệ nhà họ Dương ngăn cản cũng chen lấn lên trước, khi trước bị bảo vệ ngăn không cho phát sóng trực tiếp, mà bây giờ mấy công ty truyền thông đều mở máy quay phim, định livetream.

"Không được phát sóng trực tiếp, không được chụp bậy!" Nhưng bảo vệ được bà cụ Dương căn dặn, nên khi thấy phóng viên định trực tiếp thì liên tục tiến lên ngăn cản.

Những bảo vệ mà nhà họ Dương mời đến đều to con, nhìn rất có uy hiếp.

Cố Ngũ cười lạnh, sau đó ra hiệu bằng mắt với mấy người mà anh ta mang đến trước đó.

Mấy người đó được Cố Ngũ ra hiệu thì di chuyển, chặn trước mặt bảo vệ, chặn hết động tác của bảo vệ.

"Các anh làm gì vậy? Các anh muốn làm gì? Nơi này là bệnh viện đấy, là phòng bệnh, là phòng bệnh của ông cụ Dương! Người Diêm Môn các anh để cậy thế bắt nạt người ta hay sao?" Một bảo vệ bị chặn lại nên nóng nảy, hét lên.

Người của Diêm Môn thì chẳng để ý anh ta, vẫn đứng yên ngăn trước mặt bọn họ, lại khiến cho những bảo vệ đó không vào được.

Nhóm phóng viên thấy thì trong lòng càng tự tin, mấy công ty truyền thông cùng phát sóng trực tiếp.

"Mấy người định làm gì..." Bà cụ Dương cũng sắp giận điên lên, nhưng bây giờ mấy công ty truyền thông đều đã trực tiếp, mỗi một động tác của bà ta đều bị mọi người nhìn thấy, thế nên bà ta phải kiềm chế.

Vì nguyên do lúc trước bà ta không kiềm chế là vì bà ta biết những phóng viên này không phát sóng trực tiếp, bà ta cũng rất chắc chắn là không được bà ta cho phép thì những phóng viên này không dám nói bậy bạ.

Nhưng bây giờ vừa phát sóng trực tiếp thì rất nhiều chuyện không bị khống chế nữa, thế nên bà cụ Dương nhất định phải biết kiềm chế.

Đường Minh Hạo không để ý đến bà cụ Dương nữa, bây giờ nó chẳng muốn nói thêm điều gì với bà cụ Dương nữa. Đường Minh Hạo quay sang nhìn phóng viên, đôi mắt đen láy nhìn phóng viên ở đây, môi chuyển động, nói rõ từng chừ: “Mọi người đều biết là cách đây không lâu Dương Tầm Chiêu đã mở họp báo, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Dương."

"Đúng thế, chúng tôi biết mà, lúc ấy chúng tôi đều ở đó." Nhóm phóng viên nghe được lời của Đường Minh Hạo thì gật đầu liên tục.

Bình luận

Truyện đang đọc