CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

“Cho nên tổng giám đốc vẫn nên để cho trợ lý Hàn về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Nhưng mà thư ký Lý vẫn nói hết lời của mình ra.

Không phải là thư ký Lý lớn gan không sợ hãi, mà lúc này thư ký Lý đã bị dọa đến nỗi đầu óc dừng chuyển động, đình chỉ suy nghĩ, lời nói kia căn bản chỉ là nói cho xong theo bản năng.

Đột nhiên Hàn Nhã Thanh lại muốn cười, nhưng mà cô cảm giác bây giờ thư ký Lý lại vì cô mà “không tiếc mạng sống”, nếu như cô bật cười vào lúc này, thế thì cô lại không nhân từ. Hơn nữa nếu như cô cười vào lúc này thì sẽ lộ tẩy, đoạn kịch này sẽ không thể diễn tiếp được nữa.

Thư ký Lý này quả nhiên giống như cái cảm giác lân đầu tiên mà cô nhìn thấy anh ta, tinh thần trọng nghĩa bùng nổ, hơn nữa rất cố chấp, cực kỳ bướng bỉnh.

Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu hơi đổi, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy bộ dạng của Hàn Nhã Thanh, hai mắt híp lại, đột nhiên chớp chớp, sao anh có thể không biết tâm tư của cô được.

Cô chính là cố ý để thư ký Lý giúp đỡ.

Anh ta lại là một người quan trọng.

Lúc nãy thư ký Lý đã không có ý định đi, bây giờ nhìn thấy cô có bộ dạng “sợ hãi”, “giận mà lại không dám nói gì”, chắc chắn sẽ càng không đi.

Lấy tính tình tìm đường chết cho mình, việc này còn không có kết quả thì thư ký Lý thật sự sẽ không chịu đi.

E là ngay từ đầu cô đã nhìn đúng điểm này của thư ký Lý, cho nên mới sẽ không sợ hãi như vậy.

Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu bắn thẳng đến, giống như là lưỡi dao sắc bén, cho dù là ai cũng không thể nào xem thường được.

Thân thể của Hàn Nhã Thanh giật giật, nhích lại gần bên cạnh của thư ký Lý, cứ như là bị dọa đến nỗi thở mạnh cũng không dám.

“Tổng giám đốc, nếu không thì để tôi đưa trợ lý Hàn đến một cái phòng khác.” Thư ký Lý nhìn thấy bộ dạng của Hàn Nhã Thanh thì thật sự không đành lòng, cho nên dù có nguy hiểm đến tính mạng thì vẫn mở miệng nói một câu.

Đối với tình nghĩa lấy chết cũng giúp đỡ này của thư ký Lý, Hàn Nhã Thanh rất cảm động, cô thề nếu như sau đó Dương Tầm Chiêu trả thù thì cô chắc chắn sẽ bảo vệ cho thư ký Lý thật chu toàn.

“Cậu đi lấy vali của tôi đến đây.” Dương Tầm Chiêu hiểu rõ tính cách của thư ký Lý, cho nên cũng không bất ngờ bao nhiêu.

“Tổng giám đốc muốn ở căn phòng nào? Được, để tôi đi lấy ngay bây giờ.” Thư ký Lý âm thầm thở một hơi, nhưng mà vẫn không quên chuyện của Hàn Nhã Thanh, cho nên tiếp đó lại bổ sung thêm một câu: “Vậy tôi thuận tiện dẫn theo trợ lý Hàn đi cùng luôn.”

Không thể không nói, thư ký Lý chính là một người tràn đầy tinh thần trượng nghĩa.

“Cô ấy ở lại.” Lúc Dương Tầm Chiêu nhìn vê phía Hàn Nhã Thanh, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt dường như có một nụ cười nhạt, một nụ cười nhạt quỷ dị và cao thâm.

Đột nhiên Hàn Nhã Thanh lại có một loại cảm giác không tốt lắm, cô cảm thấy là Dương Tầm Chiêu đang tính kế gì đó, hơn nữa hình như là một đòn sát thủ có thể hoàn toàn thay đổi cục diện.

Anh đang giả vờ, hay là thật sự có?

Nếu như thật sự có, vậy thì cái gì lại khiến cho anh lạnh nhạt mà tự tin như thế?

“Tổng giám đốc, trợ lý Hàn, cô ấy...” thư ký Lý di chuyển tâm mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, nhìn thấy dáng vẻ “căng thẳng” của Hàn Nhã Thanh, thật sự không yên lòng.

“Lúc nãy cậu cũng đã nói chồng cô ấy hẹp hòi, tàn nhẫn, có khuynh hướng bạo lực, cậu không sợ à?”

Cậu ba Dương đã ra tay, thư ký Lý sao có thể là đối thủ được, chỉ là một câu nói kia đã khiến cho thư ký Lý không thể trả lời được.

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh giật giật dữ dội, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người mắng chửi bản thân như thế, hơn nữa còn mắng chửi thuận miệng như mây trôi nước chảy.

“Vậy đợi tôi lấy vali của tống giám đốc đến thì trợ lý Hàn sẽ trở về.” Thư ký Lý lại không yên lòng nhìn Hàn Nhã Thanh một lần nữa, lời này là nói với Dương Tầm Chiêu, nhưng mà cũng là nói với Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh không biết tại sao Dương Tầm Chiêu lại muốn kêu thư ký Lý đi lấy vali, chẳng lẽ là muốn đuổi thư ký Lý đi?

Nhưng mà cô lại cảm thấy không phải, hơn nữa đây cũng không phải là phong cách của Dương Tầm Chiêu. Mặc dù là Dương Tâm Chiêu âm hiểm, mặc dù xấu bụng, nhưng mà lúc làm việc thì tuyệt đối sẽ không có chuyện không đầu không đuôi, anh thành thạo nhất chính là nói trúng tim đen, hơn nữa không đánh trúng vào điểm yếu của kẻ thù thì sẽ không buông tha.

Hàn Nhã Thanh biết là lúc này Dương Tầm Chiêu sẽ không cho cô đi, chắc chắn là cô sẽ đi không được, cho nên cô chỉ có thể ở lại, thuận tiện nhìn xem anh muốn làm cái gì.

“Tổng giám đốc, tôi đã lấy vali đến rồi.” Tốc độ của thư ký Lý lại rất nhanh, từ lúc đi đến lúc trở về cũng chỉ có một phút liền mang vali của Dương Tầm Chiêu đến, lúc đầu vali của Dương Tầm Chiêu cũng không mở ra.

“Mang vào đây.” Dương Tầm Chiêu ngồi ở trên giường không hề động đậy, chỉ là mắt vẫn luôn nhìn về phía Hàn Nhã Thanh.

Lần này thư ký Lý lại không hề chần chờ cái gì, nhanh chóng cầm cái vali đó vào trong phòng.

Khóe môi của Dương Tầm Chiêu khẽ câu lên, trong đôi mắt đang nhìn về phía của Hàn Nhã Thanh âm hiểm hơn: “Trợ lý Hàn, làm phiền em mở ra giúp cho tôi.”

Lúc này Dương Tầm Chiêu lại nói mấy lời khách khí như vậy, mà lại gọi một tiếng trợ lý Hàn, khiến cho Hàn Nhã Thanh căn bản cũng không có lý do từ chối.

Lân này, ngay cả thư ký Lý cũng cảm thấy rất bình thường, cho nên cũng không nói cái gì nữa.

Hàn Nhã Thanh chỉ có thể từ từ đi vào trong phòng, di chuyển đến bên cạnh vali của anh, sau đó cúi người xuống mở vali của anh ra.

Trong vali của Dương Tầm Chiêu ngoại trừ có hai bộ quân áo của anh thì những thứ khác toàn bộ đều là quần áo của phụ nữ, mấy bộ quần áo của phụ nữ này được chuẩn bị rất đầy đủ, thậm chí Hàn Nhã Thanh còn nhìn thấy cả đồ lót, còn có loại áo ngủ rất ít vải vóc.

Thư ký Lý trực tiếp ngu ngơ, sao trong vali của tổng giám đốc lại có quần áo của phụ nữ được?

Những bộ quần áo kia chắc chắn không phải của tổng giám đốc, lần này đi cùng với tổng giám đốc chính là trợ lý Hàn, chẳng lẽ những bộ quần áo đó là của trợ lý Hàn?

Nhưng mà tại sao quần áo của trợ lý Hàn lại ở trong vali của tổng giám đốc chứ?

Khóe môi của Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà co giật dữ dội, lúc trước Dương Tầm Chiêu đi vào trong phòng sắp xếp vali thì cô cũng không đi vào cùng, cho nên căn bản cũng không biết Dương Tâm Chiêu mang theo quần áo của cô nhiều như vậy.

Chẳng lẽ đây chính là mục đích của Dương Tâm Chiêu, trong vali của anh đựng quần áo của cô, đủ để chứng minh mối quan hệ thân thiết của hai người bọn họ.

Nhìn phản ứng của thư ký Lý, Hàn Nhã Thanh càng thêm xác định chắc chắn có khả năng này.

Người này quả nhiên đủ âm hiểm, đủ xấu tính!

Nhưng mà rất rõ ràng, Hàn Nhã Thanh đã đánh giá sức chiến đấu của cậu ba Dương quá thấp.

Cậu ba Dương đã ra tay, sao chuyện có thể đơn giản như vậy được, cho nên chuyện sau đó vẫn không hề đơn giản như cô suy nghĩ...

“Ở bên trong vẫn còn có đồ, lấy ra đi” Dương Tâm Chiêu lại lên tiếng lân nữa, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng giống như là lời tâm tình phiêu đãng.

Hàn Nhã Thanh chớp chớp mắt, có cái gì chứ, còn có đồ vật gì nữa?

Sẽ không phải là loại đồ vật làm cho người ta hiểu lầm thêm đó chứ? Giống như là bao cao su chẳng hạn.

Nhưng mà lúc Dương Tầm Chiêu ở bên cạnh của cô thì chưa từng dùng qua bao cao su, trước kia không dùng, sau đó cô nói cho anh biết chuyện cô không thể mang thai, anh lại càng không cân thiết phải sử dụng, nghe nói là sử dụng cái đó thì sẽ làm cho loại cảm giác nào đó giảm đi rất nhiều.

Từ xưa đến nay, Dương Tầm Chiêu không phải là người sẽ tự làm mình thiệt thòi.

Mang theo vài phân thắc mắc, Hàn Nhã Thanh vươn tay vào trong ngăn kéo mà anh đã nói, sau đó mò được một cuốn sổ nhỏ.

Không lớn, ước chừng cỡ một bàn tay.

Hàn Nhã Thanh nhíu mày, đây là cái gì vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc