CÔ VỢ THẦN BÍ MUỐN CHẠY ĐÂU

CHƯƠNG 1718

Trương Minh Hoàng không nói, Mặc Thành nghĩ cũng không chẳng có gì đâu, vậy là vui vẻ thản nhiên vừa ăn vừa nói chuyện với Vũ Kỳ và Minh Hạo.

Mặc Thành ăn cơm xong liền đưa Vũ Kỳ và Minh Hạo ra ngoài, vì đích đến cuối cùng còn chưa mở cửa nên đưa chúng tới cửa hàng xa xỉ hàng đầu trước, nhưng Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo lại không có hứng thú với chỗ này, chúng cũng xem như thường tới chỗ này, bên trong chẳng có gì mới lạ cả, vừa vào một chút đã đi ra.

Hình như không còn nơi nào để đi nữa. Mặc Thành nghĩ giờ còn sớm, không biết nên đưa chúng đi đâu chơi đây? Chắc hẳn hai đứa đã đi không ít nơi, còn có gì khiến chúng hứng thú không? Mặc Thành đang rối rắm thì Đường Vũ Kỳ chủ động đề xuất muốn đi khu vui chơi, cô bé rất thích vòng quay mặt trời ở đó, ở nơi cao nhất dường như có thể nhìn thấy toàn bộ các tòa nhà trong thành phố. Cô bé thích cảm giác thu gọn tất cả vào trong tầm mắt, đó là phong cảnh đẹp nhất.

Đường Minh Hạo không phản đối, vậy là ba người tới khu vui chơi gần đó, Đường Vũ Kỳ quen đường, đi thẳng tới vòng quay mặt trời, Đường Minh Hạo ngồi một bên đợi cô bé, Mặc Thành nhìn cách hai đứa chơi với nhau, không biết nên nhận xét thế nào nữa, ăn ý nhưng không quấy rầy, lại quan tâm lẫn nhau… Mặc Thành nghĩ thầm xong lại tự phỉ nhổ chính mình, đó chẳng phải là cách thức một đôi tình nhân ở bên nhau sao? Sao có thể dùng để miêu tả chúng chứ?

Đường Vũ Kỳ còn nhỏ tuổi, Mặc Thành không dám để cô bé chơi một mình, sắp xếp ổn thỏa cho Đường Minh Hạo xong bèn đưa Đường Vũ Kỳ đi ngồi vòng quay mặt trời, vốn dĩ anh ta muốn nói thẳng chuyện giám định huyết thống với Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, nhưng lúc này lại đổi ý.

“Vũ Kỳ, cháu có quý ông Trương không?”

Anh ta không dám nói thẳng, chỉ có thể thăm dò trước, hai đứa Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo này, Đường Minh Hạo tuy là một đứa trẻ nhưng rất thông minh, suy nghĩ nhiều, Vũ Kỳ thì lại đơn thuần hơn, làm việc gì cũng xuất phát từ trái tim, nên dò hỏi từ phía Đường Vũ Kỳ đơn giản hơn.

“Quý ạ! Cháu cực kỳ quý ông Trương!”

Đường Vũ Kỳ không chút suy nghĩ đã lập tức trả lời, mặt mày hớn hở, như muốn nhảy cẫng lên, Mặc Thành yên tâm hơn hẳn, anh ta hỏi tiếp: “Thế, cháu có hy vọng ông Trương là ông ngoại cháu, thật sự có quan hệ huyết thống với cháu không?”

Đường Vũ Kỳ nghi hoặc nhìn anh ta. Ông ngoại? Là ý gì? Cô bé biết ông ngoại là ba của mẹ, nhưng mà, ông Trương và mẹ có quan hệ gì chứ? Cô bé cảnh giác nhìn Mặc Thành.

Mặc Thành thở dài, đứa trẻ quá thông minh không thể lừa gạt được, nhưng chính vì thông minh mới khiến anh ta thích. Anh ta nói thẳng không vòng vo: “Chắc cháu cũng biết rồi phải không? Ba nuôi của chú cũng chính là ông Trương của cháu đã mất liên lạc với con gái từ lâu rồi, con gái ông ấy lớn bằng mẹ cháu, bây giờ, bọn chú nghi ngờ mẹ cháu chính là con gái của ông ấy.”

“Thế sao chú không trực tiếp đi tìm mẹ?”

Đường Vũ Kỳ khó hiểu hỏi, nếu như thật sự chắc chắn thì không phải nên đi tìm mẹ trước sao? Vì sao lại nói với cô bé?

“Bởi vì không dám.”

Mặc Thành nói dối, anh ta làm bộ vừa hối hận vừa đau thương: “Bao nhiêu năm qua ba nuôi không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ông ấy sợ mẹ cháu không tha thứ cho ông ấy, mà ông ấy càng sợ mình tìm nhầm người, sợ mình bị mừng hụt, cũng sợ gây phiền phức cho mẹ cháu, khiến bọn cháu không thích ông ấy.”

Đường Vũ Kỳ khá hiểu cảm xúc này, lúc trước ba tìm tới, thật ra trong lòng cô bé cũng có chút kháng cự, cô bé oán trách ba vì sao không cần cô bé và mẹ với anh trai, vì sao không tới tìm họ. Mỗi lúc như vậy, cô bé đều sẽ nhìn về phía mẹ, nhưng mẹ đối xử với họ rất tốt, cực kỳ tốt, cô bé không đành lòng nhắc tới chuyện này. Có điều, cô bé vẫn hoài nghi chính mình, có phải mình không tốt, ba không thích cô bé nên mới không cần cô bé hay không. Tâm trạng rối rắm, sợ hãi lại tràn đầy hy vọng này cô bé luôn nhớ rõ, có phải tình cảm của ông đối với mẹ cũng như vậy không?

Mặc Thành nhìn vẻ mặt Đường Vũ Kỳ thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên thoải mái, anh ta không hề thúc giục, Đường Vũ Kỳ quá thông minh, anh ta không cần nói nhiều, chỉ cần cô bé suy nghĩ cẩn thận là hiểu được.

“Nếu như, ông thật sự là ba của mẹ, ông sẽ nhận mẹ sao?”

Đường Vũ Kỳ ôm hy vọng hỏi. Cô bé rất thích ông Trương, nếu như là ông ngoại của cô bé thì cô bé đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng mà, mẹ có quý ông không? Sẽ quý, Đường Vũ Kỳ nhớ tới cuộc điện thoại mấy ngày trước, lúc đó mẹ rất quý ông, còn bảo bọn chúng ở lại nữa, chắc chắn là vì nguyên nhân này, nghĩ vậy Đường Vũ Kỳ yên tâm hơn. Có điều… ông có quý mẹ không? Có muốn nhận lại mẹ không? Cô bé không biết. Tuy rằng cô bé biết ông quý Vũ Kỳ và Minh Hạo, nhưng cô bé không chắc chắn Trương Minh Hoàng quý Hàn Nhã Thanh, thế nên mới hỏi.

“Nếu như mẹ cháu thật sự là con gái của ba nuôi thì cho dù là ai, ba nuôi cũng sẽ nhận về. Nếu như mẹ cháu không phải con gái của ba nuôi, tình cảm của ba nuôi với cháu và Minh Hạo cũng sẽ không thay đổi, nhưng sẽ bớt gây phiền phức cho mẹ cháu hơn.”

Mặc Thành chậm rãi nói, giọng điệu dịu dàng, mang theo vài phần trấn an.

“Cháu làm, cháu đồng ý làm xét nghiệm ADN với ông, cháu hy vọng ông chính là ông ngoại cháu! Nếu như không phải, cháu cũng sẽ không nói với mẹ đâu.”

Đường Vũ Kỳ thấp thỏm bất an, cô bé hy vọng Trương Minh Hoàng là ông ngoại cô bé, nhưng lại sợ không phải, cô bé cắn răng, xin Mặc Thành: “Chuyện này có thể không nói với anh cháu không, xem như là bí mật giữa hai chúng ta thôi, nếu như xác định ông chính là ông ngoại của chúng cháu thì chúng ta sẽ nói với họ, được không ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc